Đưa về Hoa biểu muội về xong, trở lại Lăng Vân Các, Lý Tử Kính tâm tình trở nên cực kỳ phức tạp.
Vừa là vui vẻ vì quan hệ với Phương Hoa có chút tiến triển, nhưng cũng lo lắng Chu Hạo Nam và Triệu Lệ Hoa. Hai người này tồn tại đối với hắn và Hoa biểu muội đều cực kỳ nguy hại.
Ngươi không phạm ta, ta sẽ không phạm ngươi, hai người này, liên tiếp làm ra hành vi hèn hạ, hắn nên nghĩ cách trừng trị hai người để chấm dứt hậu hoạn. Vì vậy, Lý Tử Kính ngay lập tức gọi mưu sĩ tới cửa, thương thảo đối sách.
Sau khi nghe thám tử nói hồi báo tình hình, Lý Tử Kính khinh thường cười nhạt:
"Xem ra trước kia chỉ có hai người này, hiện tại lại có thêm một Văn Lệ cũng đến gây rối, căn bản không cần chúng ta xuất thủ, liền có thể dùng kế mượn đao giết người."
Từ trận sau khi gặp chuyện không may hôm đấu xúc cúc, Văn Lệdính dáng đến kẻ truyền lời cho nên bị Vương phi ghét bỏ, quan hệ dì và cháu gái càng ngày càng tệ. Mà Lý Tử Kính, còn bỏ đá xuống giếng, gián tiếp ra lệnh đuổi khách.
Văn Lệ vẫn cho là Chu thế tử sẽ tới cầu hôn mình với cô mẫu, nhưng đợi mãi không được liền phải tự mình hành động.
Nàng luyến tiếc, cũng không cam lòng cứ vậy mà rời Dương Châu.
Nhìn phụ thân, lại thêm Trấn Nam vương gia thê thiếp đông đảo, ở đâu Văn Lệ cũng nhìn thấy hết những đấu đá tranh thủ tình cảm và gièm pha của hậu trạch, hiểu rõ rằng nam nhân bị ép buộc chắc chắn sẽ nhảy tường đào tẩu. Nàng cần thiết chậm rãi nghĩ cách, để cho nam nhân say mê điên đảo, mới có thể câu được con cá lớn Chu Hạo Nam này.
Sau hôm hạ dược hai ngày, Chu Hạo Nam cũng rất hỏi han Phương Hoa ra sao; hắn nghĩ cách muốn liên lạc với nội gián trong vương phủ, thế nhưng nội gián này lại như diều đứt dây, hoàn toàn không có động tĩnh.
Hắn còn canh giữ ở cửa phòng muội muội, muốn thám thính một.. hai, vừa thấy Chu Mẫn ra khỏi cửa liền giả vờ nói:
"Hai ngày trước ở tửu quán ta gặp được Phương Hoa muội muội, sắc mặt nàng không tốt, ta không thiện hỏi han, ngươi đi thăm nàng xem sao!"
Tuy rằng quan hệ của Chu Mẫn và Lý Tử Thiện có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng mấy ngày gần đây cũng rất ít khi thấy hắn nói đến Phương Hoa, chắc là hắn có cảnh giác đối với mình.
"Ngươi đừng xen vào chuyện Phương Hoa muội muội nữa, người khác hiện tại phòng ta như phòng cướp, khiến ta chẳng có ý định tới thăm nàng."
Đây là lần thứ hai Chu Mẫn cự tuyệt đề nghị của ca ca. Tử Thiện không thích ca ca, cũng khiến cho nàng rất khó xử.
Thấy con đường muội muội này xem ra đã hoàn toàn mất tác dụng, Chu Hạo Nam mới nhớ tới Văn Lệ. Gần đây nàng ta có tặng một ít bánh ngọt tới biệt viện La thành cho hắn, chỉ là hắn đã có chút chán ngấy Văn Lệ rồi. Hắn đã sớm nhìn ra tâm tư muốn làm thế tử phu nhân của nàng ta, nhưng lần này lại không giống trước kia.
Tính ra cũng đã mấy ngày không gặp Văn Lệ rồi, nếu muốn thám thính tình hình Phương Hoa muội muội sau này, vậy hắn cũng không thể làm gì khác hơn là đi biệt viện chờ gặp Văn Lệ.
Quả nhiên, tới buổi chiều, vừa qua giờ Mùi thì Văn Lệ đã xuất hiện ở biệt viện. Văn Lệ thấy Chu thế tử săn sóc mình tỉ mỉ, giới thiệu khắp đông tây biệt viện cho nàng, lại châm trà.. Hắn nắm tay kéo nàng ngồi ở mép giường, dịu dàng vuốt ve ngón tay nàng, lại ân cần hỏi han tình hình những ngày gần đây của nàng.
Nếu không thì lại cảm thán công vụ bận quá không thể làm bạn bên nàng, các kiểu quan tâm, khiến Văn Lệ cực kỳ cảm động, cho rằng cá lớn này nàng sắp câu được rồi.
Nhưng tiếc là đạo hạnh của Văn Lệ vẫn còn quá nông cạn, không biết rằng người có thể ngự nữ vô số rồi, thì cũng có thể nói ngươi nghe ngọt như mía lùi.
Chu Hạo Nam thâm tình mà nhìn Văn Lệ, thương tiếc xoa nhẹ gương mặt nàng, triền miên hỏi:
"Lần trước gã sai vặt bên cạnh ta gây họa, liệ có ảnh hưởng đến ngươi không?"
Nói đến chuyện này, Văn Lệ lại cảm thấy tủi thân:
"Khi đó ta còn tưởng rằng là ngươi sai gã sai vặt tới tìm ta, mới giúp thay ngươi truyền lời, nếu là người khác còn chẳng gọi được ta!"
"Ngươi nha đầu ngốc này, đừng nghĩ vậy, ta gọi Phương Hoa muội muội làm cái gì đây?"
Chu Hạo Nam điểm nhẹ môi Văn Lệ, lại dời đến bên tai nàng nhỏ nhẹ dỗ dành:
"Có ngươi, ta lại cần gì những người khác nữa?"
Nói xong đã phác ngã Văn Lệ xuống giường, loại lời nói khách sáo này không gấp gáp được, từ từ rồi hỏi mới được..
Đang lúc hai người mây mưa, cửa phòng chợt bị phá bung, Triệu Lệ Hoa cầm đao xông tới, chém về phía bụng dưới Chu Hạo Nam, miệng liên tục lẩm bẩm:
"Ta xem xem ngươi tìm những nữ nhân khác thế nào nữa.."
Chu Hạo Nam bị đau, nhanh chóng bắt lấy cổ và cổ tay Triệu Lệ Hoa, gào lêm:
"Nữ nhân điên này.."
Triệu Lệ Hoa cũng không cam lòng yếu thế, hai người ở trên giường đánh nhau. Văn Lệ áo quần xộc xệch nhảy xuống giường, bị dọa phát ngốc núp ở góc tường, nghe thấy hai người cùng lúc kêu thảm thiết, mới nhanh chóng nhặt y phục lên mặc rồi chạy trốn.
Nhìn vết máu đầy giường, Văn Lệ liền biết Chu thế tử là không còn có thể có con nữa, đời này nàng cũng không muốn trông cậy vào người nửa tàn nửa tật như thế!
Tôi tớ ngoài cửa nghe tiếng thì vội vàng chạy tới xem tình hình, nhất thời biệt viện loạn như cào cào, gà bay chó sủa.
Triệu Lệ Hoa hành hung, mặc dù thân là Trưởng sử nữ nhi, nhưng lại sát thương Đại đô đốc thế tử, cùng ngày lập tức giam vào đại lao; mà Văn Lệ liên lụy ở trong đó thì bị Vương phi dduoir đi, suốt đêm đưa về quê nhà.
Mặt mũi của Dương Huệ Nguyệt đều bị cháu ngoại gái làm mất hết, khiến Trấn Nam vương phủ trở thành đề tài câu chuyện mua vui cho bách tính. Lý Thần Châu giận không kềm được, nặng lời trách mắng, nói thẳng rằng nàng không hề xứng với uy nghi của đương gia chủ mẫu.
Về phần Chu Hạo Nam thì phải nằm trên giường một thời gian, không thể xuống đất đi lại. Đại đô đốc phủ ngày nào cũng lo lắng thấp thỏm không yên.
Tất cả chuyện nàycũng chỉ trách Chu Hạo Nam tự làm tự chịu. Dù gián điệp của Lý Tử Kính không báo tin cho Triệu Lệ Hoa, thì sớm muộn gì cũng vẫn xảy ra chuyện.
Về phần trường sử Triệu Việt, bởi liên quan đến việc vật tư thuỷ vận liên tiếp mất trộm, bị triều đình tra xét và cưỡng chế giam giữ hồi kinh để thẩm lí và phán quyết, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Trấn Nam vương phủ, Thái phi phải đi cùng Lý Tử Kính tới Kinh Châu cầu hôn, Trấn Nam vương gia lại mang theo gia quyến trở về Mân Châu, Dương Châu biệt phủ từ trên xuống dưới bận rộn dị thường.
Trước khi đi, Lý Tử Kính gọi đệ đệ tới Lăng Vân Các. Giao chuyện hành hội Dương Châu cho Tử Thiện chuẩn bị.
"Tử Thiện, ngươi vàChu Mẫn thế nào rồi?"
Lý Tử Kính không phải người mù, hơn nữa Đại đô đốc phủ cũng có mật thám, đối với chuyện của đệ đệ và Chu gia thiên kim, hắn đại để cũng biết chút ít, chỉ là hắn muốn biết ý nghĩ trong lòng Tử Thiện.
"Thì vẫn cứ nhìn xem sao."
Đối với đoạn cảm tình này, Tử Thiện cũng không nói ra được câu không vừa ý. Hắn yêu thích Chu Mẫn, thế nhưng có đôi khi lại cảm thấy nàng suy nghĩ thiếu linh quang.
"Nếu không có thể cho đối phương một lời chắc chắn, ngươi ngàn vạn lần đừng động đến nàng." Tử kính ra chủ ý gọn gàng dứt khoát.
"Ta biết."
Tử Thiện cũng cảm thấy may mắn, cũng may hắn không đi đến một bước cuối cùng kia.
"Chuyện Triệu Lệ Hoa, coi như là để cho bọn nam tử một cái cảnh giác, ta xem lần này đám tài tử phong lưu thành Dương Châu sẽ thay đổi một ít."
Lý Tử Kính cho rằng nữ tử ghen tị rất đáng sợ, thế nhưng nam tử đùa bỡn cô nương cũng rất ghê tởm.
"Cũng là bởi vì đại ca Chu Mẫn, cho nên ta mới do dự không tiến đối với đoạn nhân duyên quan hệ này."
Tử Thiện sâu kín nói ra tâm tình của mình, hắn biết Chu Hạo Nam vẫn quấn quít lấy Hoa biểu muội, lúc trước vẫn còn bởi vậy mà khiến Hoa biểu muội bị vạ lây, bị Triệu Lệ Hoa thu mua cường bạocông kích. Cũng vì thế mà hắn và Chu Mẫn đã cãi nhau vài lần.
"Cảm tình tuy là chuyện cá nhân của hai người các ngươi, nhưng đã thành hôn, thì lại chính là chuyện của hai gia tộc, ngươi quả thực phải suy nghĩ kỹ."
Lý Tử Kính nói sâu xa, hắn còn chưa nói chuyện Chu Hạo Nam hạ dược Hoa biểu muội cho những người khác biết, nếu đệ đệ biết, nhất định cãi nhau một trận với Chu Mẫn cho mà xem.
Hắn và Phương Hoa, đều không muốn trở thành người phá nát mối nhân duyên này, thế nhưng hắn và nàng cũng không muốn có bất cứ dính dáng gì đếm Chu Hạo Nam nữa.