Thê Tử A Uyển

Chương 2



Ta chỉ là một người bán đậu phụ ven đường, nhưng Giang Dã lại không thể chịu nổi khi có nam nhân khác đến tìm ta.

 

Mỗi lần có khách đến, hắn đều trừng mắt nhìn người ta, như thể lãnh địa của dã thú bị kẻ khác xâm phạm.

 

Vì chuyện này, hắn đã bị ta mắng không ít lần, nhưng lần sau vẫn chứng nào tật nấy.

 

Đến năm hắn mười sáu tuổi, một lần vô tình uống nhầm rượu trong phòng ta, hắn say khướt ôm lấy ta:

 

“Về sau nàng đừng bán đậu phụ nữa, được không?”

 

Ta khẽ cười, nhưng ý cười lạnh lùng:

 

“Sao hả? Ngươi cũng chê ta là nữ tử không biết liêm sỉ, phô bày mặt mũi ngoài đường rồi sao?”

 

Hắn đỏ hoe khóe mắt.

 

“Không, ta chỉ không thích ánh mắt của những nam nhân đó khi nhìn nàng.”

 

“A Uyển, ta muốn cưới nàng.”

 

Ta lặng thinh.

 

Ta từng bị không ít nam nhân trêu ghẹo gọi là “Tây Thi đậu phụ,” đương nhiên hiểu rõ những người đến mua đậu phụ, không phải ai cũng thực sự vì món ăn này.

 

Nhưng phụ thân ta mắc nợ một khoản lớn vì cờ bạc, nếu ta không trả, đừng nói đến cửa tiệm tổ truyền này, chỉ sợ ta và muội muội cũng sẽ bị bán vào nơi bẩn thỉu.

 

Ta không còn cách nào khác.

 

Giang Dã nói muốn giúp ta trả nợ, ta chỉ coi đó là lời nói đùa của một thiếu niên, không đặt trong lòng.

 

Dù sao số bạc phụ thân nợ lên đến vài trăm lượng, đâu phải con số nhỏ.

 

Không ngờ hôm sau, hắn lại rời nhà, nửa năm sau mới quay trở về, mang theo hơn trăm lượng bạc.

 

Ta kinh hãi, còn tưởng hắn đã đi cướp bóc đâu đó, nhưng sau mới biết, hắn theo thuyền buôn bán muối lậu.

 

Buôn muối lậu, mười phần c.h.ế.t đến chín, ta đã ngăn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn một mực cố chấp.

 

May mắn thay, Giang Dã vận khí tốt, mỗi lần trở về dù toàn thân đầy thương tích, làn da sạm đen, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

 



Cả phố các cô nương khác đều vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với ta, nói rằng “Dễ cầu được bảo vật vô giá, khó gặp được tình lang chung tình.”

 

Tiểu khất cái nhặt được này, lại là kẻ si tình, nhìn thấy cả người lẫn tiệm đều sắp bị bán đi, vậy mà hắn cũng tìm được đường sống cho ta.

 

Năm Giang Dã mười bảy tuổi, cuối cùng hắn đã tích góp đủ số bạc để ta trả nợ.

 

Đêm đó, Giang Dã ôm lấy ta âu yếm. Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, ý cười nơi khóe mắt, chân mày tựa như nắng xuân ấm áp.

 

“Ta đã tìm được mối mai tốt nhất, ngày mai sẽ đi trả nợ, sau đó tới cầu thân.”

 

“A Uyển, về sau chúng ta bên nhau, nàng muốn làm gì cũng được, sẽ không cần sợ hãi nữa.”

 

Lòng ta trào dâng xúc cảm, vừa chua xót vừa bồi hồi. Một lúc lâu sau, ta khẽ nói:

 

“Ta muốn đến đại mạc, ngắm xem cảnh ‘đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên’ là thế nào.”

 

Giang Dã ôm chặt lấy ta.

 

“Được, vậy chúng ta sẽ đến đại mạc.”

 

Chúng ta tưởng chừng như đã rất gần hạnh phúc viên mãn, chỉ cách nhau một bước ngắn.

 

Nhưng bước ngắn ấy, ta lại không thể vượt qua.

 

Ta không chờ được Giang Dã đến cầu thân, thậm chí chẳng thể gặp lại hắn một lần nào nữa.

 

Khi ta ra ngoài mua đậu phụ, đã bị người khác bắt đi.

 

Mấy tên đại hán đứng sau một tiểu nương tử che mạng, mặc bộ hoa phục rực rỡ.

 

Nàng vươn bàn tay nhuộm son đỏ, bóp lấy cằm ta, ngắm nghía một lúc rồi ánh mắt lộ ra vẻ độc ác.

 

Sau đó, nàng vung tay tát ta mấy cái, mỗi cái đều đau nhói đến tận tim gan.

 

Làm xong, nàng thản nhiên đứng dậy, lấy khăn tay cẩn thận lau bàn tay mình.

 

“Đúng là một bộ dạng ti tiện của loại yêu mị quyến rũ, chẳng trách khiến những nam nhân kia đều gọi ngươi là Tây Thi đậu phụ.”

 

“Nhưng ngươi cũng không nhìn lại mình, một kẻ bán đậu phụ hèn mọn, sao dám trèo cao với tam hoàng tử?”

 

“Ngươi cũng đừng trách ta, nếu ta không trừ ngươi, hắn sẽ không trở về. Vốn dĩ đây là hôn sự của ta, giờ để hắn ở bên ngươi thêm vài năm, cũng coi như phúc phần của ngươi rồi.”



 

Ta hoàn toàn không hiểu lời nàng nói. Ta chỉ là một thường dân nơi phố chợ, làm sao có liên quan đến tam hoàng tử, người thuộc dòng dõi thiên tử cao quý?

 

Nhưng nàng không cho ta cơ hội để hiểu. Đêm đó, ta bị làm nhục, bị cắt cổ, rồi bị phân thây khi còn sống.

 

Giang Dã vội vã tìm đến ta.

 

Nhưng thứ hắn thấy, chỉ là t.h.i t.h.ể không toàn vẹn của ta.

 

03

 

Thi thể của ta chắc hẳn rất xấu xí.

 

Đầu lìa khỏi thân, Giang Dã đã phải chắp vá rất lâu mới ghép lại được toàn bộ.

 

Ta chưa từng thấy ai có thể lộ ra biểu cảm như vậy.

 

Giang Dã trông như phát điên, lại như hóa dại, đứng yên bất động tại chỗ.

 

Hắn ôm chặt lấy t.h.i t.h.ể ta, không cho bất kỳ ai chạm vào dù chỉ một chút.

 

Mãi đến khi t.h.i t.h.ể ta mục rữa, bốc mùi, hắn vì nhiều ngày không ăn uống mà ngất xỉu, người ta mới kéo được hắn ra.

 

Sau khi tỉnh lại, hắn dường như biến trở lại thành thiếu niên hoang dã ngày nào.

 

Hắn tấn công mọi người không chút phân biệt, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, như thể muốn xé nát cả thế gian để chôn cùng ta.

 

Cho đến một ngày, hắn bỗng như bừng tỉnh.

 

Hắn tự sửa soạn lại bản thân, rồi ngồi trước mộ ta suốt một đêm.

 

Ta nghĩ rằng hắn sẽ khóc lóc thảm thiết, kể cho ta nghe hắn nhớ ta nhiều thế nào.

 

Nhưng hắn chẳng nói một lời, cũng không rơi lấy một giọt nước mắt, chỉ ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm vào bia mộ của ta cho đến khi trời sáng.

 

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, ta thấy trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn chảy ra hai dòng huyết lệ.

 

Hắn dùng chính huyết lệ ấy viết lên bia mộ của ta một hàng chữ, từng nét đều dồn sức đến nỗi móng tay cũng bị lật ra.

 

[Mộ của ái thê A Uyển.]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv