Thê Tử A Uyển

Chương 3



Ngày hôm sau, hắn ôm bài vị của ta trở về cung, nhận tổ quy tông.

 

Lúc này, ta mới biết rằng, Giang Dã không phải là một tiểu khất cái bị cha mẹ bỏ rơi.

 

Hắn là tam hoàng tử từng lưu lạc dân gian nhiều năm trước, trưởng tử của hoàng hậu, mang dòng dõi tôn quý.

 

Những năm trước, khi hoàng hậu còn là Hiền phi mang thai hắn, Đức phi cũng đang mang long thai, và vì đã sinh trưởng hoàng tử nên lo sợ con của Hiền phi sẽ nối ngôi, bà ta đã dùng mạng sống của người nhà để mua chuộc nhũ mẫu và bà đỡ bên cạnh hoàng hậu.

 

Bà ta tráo Giang Dã bằng một thai c.h.ế.t lưu, nói rằng con của Hiền phi vừa sinh ra đã chết.

 

Nay chuyện Đức phi năm xưa mưu hại các hoàng tự bị phanh phui, vụ án cũ cũng được đào lại.

 

Hoàng đế và hoàng hậu lật tung cả kinh thành, cuối cùng mới tìm được Giang Dã.

 

Chỉ là không ngờ, hắn lại từ chối hồi cung, nói rằng chỉ muốn sống những ngày tháng bình thường bên cạnh ta.

 

Long nhan đại nộ, nhưng đối với đứa con trai từ nhỏ đã bị thất lạc, hoàng đế cũng đành bất lực.

 

Chuyện này, từ đầu đến cuối, Giang Dã chưa từng nhắc qua với ta.

 

Giờ đây, hắn quỳ trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, dập đầu ba cái thật mạnh, nói rằng trước kia hắn bướng bỉnh không chịu hồi cung là đại sai lầm, nay đã thấu hiểu tội lỗi, hy vọng phụ hoàng và mẫu hậu cho hắn một cơ hội để nhận tổ quy tông.

 

Hoàng đế và hoàng hậu mừng rỡ không thôi, thuận lý thành chương, hắn trở thành tam hoàng tử.

 

Để bù đắp cho hắn, hoàng đế lập tức phong hắn làm Tần vương, ban đất phong ở nơi gần kinh thành tốt nhất, đặc biệt cho phép hắn không cần rời kinh mà vẫn được giữ tước vị.

 

Từ một tiểu khất cái giành ăn với chó hoang, Giang Dã giờ đây trở thành Tần vương điện hạ nổi bật nhất kinh thành.

 

Chỉ là hoàng gia cho rằng cái tên “Giang Dã” quá thô tục, huống hồ tam hoàng tử sao có thể dùng một cái tên do một nữ tử bán đậu phụ đặt, thật là làm mất mặt hoàng thất.

 

Vậy nên, hắn đổi lại tên, trở thành Giang Hách Đình.

 



Ta có chút đau lòng.

 

Cái tên ấy là thứ duy nhất ta để lại cho Giang Dã, vậy mà nay, ngay cả nó, hắn cũng không muốn giữ.

 

Rồi Giang Hách Đình nói hắn muốn thành thân, nói rằng sẽ cưới Cố Cẩn Nguyệt.

 

Nhà họ Cố năm xưa có công phò tá, hoàng thượng từng đích thân hứa hẹn sẽ để trưởng tử của mình cưới đích nữ của nhà họ Cố.

 

Nhưng những năm gần đây, phụ thân của Cố Cẩn Nguyệt - Cố tể tướng - lâm bệnh nặng, đệ đệ ruột của nàng là Cố Minh Duệ được cưng chiều mà thành kẻ ăn chơi trác táng, nhìn thấy rõ nhà họ Cố không còn người kế thừa, gia thế ngày càng suy yếu.

 

Nhưng Giang Hách Đình đã nói như vậy, hoàng thượng chỉ nghĩ rằng hắn tuổi trẻ ngây thơ, vì yêu mến Cố Cẩn Nguyệt mà nhất kiến chung tình. Hai người vốn đã có hôn ước từ trước, vậy nên hoàng thượng liền đồng ý ngay.

 

Chỉ trong chưa đầy hai tháng, khi xương cốt của ta còn chưa kịp nguội lạnh.

 

Hắn đã cưới Cố Cẩn Nguyệt vào cửa.

 

04

 

Ta không biết vì sao mình vẫn chưa đi đầu thai.

 

Trước đây khi đọc thoại bản, ta thường thấy những hồn ma lưu lại nhân gian đều vì chấp niệm chưa tan.

 

Vậy thì chấp niệm của ta là gì?

 

Nhìn Giang Hách Đình trong bộ hỉ phục rực rỡ, ta bỗng chợt hiểu ra.

 

Có lẽ chấp niệm của ta chính là Giang Hách Đình. Ta không buông bỏ được hắn, nên mãi không thể rời đi.

 

Hắn bị ép uống không ít rượu, trong yến tiệc, người nhà họ Cố ai nấy mặt mày hớn hở, không ngớt lời khen ngợi, tâng bốc hắn.

 

Cố tể tướng khẽ ho vài tiếng rồi nói:

 

“Tiểu nữ sau này xin nhờ Tần vương điện hạ chiếu cố nhiều hơn.”



 

Giang Hách Đình vẫn luôn mỉm cười, vỗ vai đệ đệ của Cố Cẩn Nguyệt, dáng vẻ thân thiết như huynh đệ.

 

“Đó là lẽ đương nhiên, sau này đều là người một nhà!”

 

Mãi lâu sau, hắn mới loạng choạng bước về phía tân phòng.

 

Cố Cẩn Nguyệt đang chờ hắn, có lẽ nàng cũng hơi hồi hộp, đôi tay nắm chặt lại.

 

Giang Hách Đình vẫn giữ nụ cười, khẽ nhấc khăn voan đỏ của nàng lên.

 

“Không hổ danh là mỹ nhân nổi tiếng, quả thật là người còn đẹp hơn hoa.”

 

Giang Hách Đình tán thưởng.

 

Dưới ánh sáng ấm áp của nến hồng, hai người đối diện nhau, trông chẳng khác nào một đôi kim đồng ngọc nữ.

 

Cố Cẩn Nguyệt ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt.

 

Khóe môi Giang Hách Đình hơi nhếch lên, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

 

Hai người khoác tay nhau, uống cạn chén rượu hợp cẩn trong veo.

 

“Thêm một chén nữa đi.” Giang Hách Đình lại rót đầy rượu.

 

Hết chén này đến chén khác, khóe mắt Cố Cẩn Nguyệt đã hơi đỏ, ánh mắt nhìn Giang Hách Đình chan chứa tình ý, nước mắt dường như long lanh sóng sánh.

 

Ta bỗng cảm thấy lồng n.g.ự.c trái đau nhói, hồn phách dường như cũng trở nên không ổn định.

 

Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là đau lòng.

 

Thật kỳ lạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv