Thê Tử A Uyển

Chương 1



 

Hôm Giang Hách Đình thành thân, trên phố lớn kinh thành đỏ rực mười dặm, chiêng trống rộn ràng, náo nhiệt vô cùng.

 

Rất nhiều người ra ngoài xem náo nhiệt, khi thấy từng rương từng rương sính lễ của Cố Cẩn Nguyệt liền không nhịn được mà đỏ mắt:

 

“Đồ cưới này nặng đến mức sắp không khiêng nổi rồi, nhà họ Cố quả thật phú quý!”

 

Người bên cạnh liền nói:

 

“Tam hoàng tử vốn là trưởng tử của hoàng hậu nương nương, lần này nhà họ Cố có lẽ thật sự sắp bay lên thành phượng hoàng vàng, không khoe khoang sao được?”

 

“Chậc chậc, ban đầu còn tưởng nhà họ Cố không còn ai nối dõi, sợ là sẽ suy tàn, nay xem ra lại có thể giữ được vinh hoa phú quý thêm mấy chục năm nữa!”

 

“...”

 

Ta nhìn Giang Hách Đình ngồi trên con ngựa cao lớn, thiếu niên mười bảy tuổi dáng người cao ráo như tùng xanh, tóc đen được buộc gọn bằng một chiếc quan bạc khảm ngọc, cổ tay áo và vai thêu mây lành cùng tiên hạc bằng chỉ vàng, cả người toát ra khí chất tôn quý.

 

Hồn ta trôi lơ lửng giữa không trung, không nhịn được mà thấy vui mừng.

 

Quả nhiên là đứa trẻ ta nuôi dạy.

 

Giờ đây hắn còn khôi ngô hơn so với dáng vẻ mà ta từng tưởng tượng khi hắn đến rước ta, những cô gái đứng xem náo nhiệt xung quanh đều đỏ bừng mặt, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn thêm lần nữa.

 

Nhưng vừa nghĩ lại, lòng ta liền thấy chua xót.

 

Rõ ràng trước đây hắn từng thề thốt muốn tích góp đủ bạc để cưới ta, vậy mà ta mới c.h.ế.t chưa đầy hai tháng, hắn đã có người mới rồi.

 

Người ta thường nói môi mỏng bạc tình, quả không sai chút nào.

 

Kiệu hoa đến trước cửa phủ thân vương, Giang Hách Đình xuống ngựa, dùng một dải lụa đỏ dắt tân nương bước ra.

 

Tân nương dáng vẻ yêu kiều, khiến những người xung quanh cười rộn ràng, gia nhân của hầu phủ từng nắm từng nắm tung tiền đồng ra, xung quanh liền rộn lên những lời chúc phúc, nào là trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

 

Tất cả đều vô cùng náo nhiệt.

 

Giang Hách Đình hơi cúi người, nắm lấy bàn tay nhuộm sắc son đỏ của tân nương.

 

Dung mạo hắn như vẽ, giọng nói mang theo ý cười ôn hòa, chỉ có đôi mắt sâu như đầm lạnh, ánh lên vẻ âm u lạnh lẽo.

 



Còn ta thì chỉ chăm chú nhìn vào bàn tay của tân nương.

 

Chính bàn tay đó... đã giếc chếc ta.

 

02

 

Mười bốn tuổi, Giang Hách Đình vẫn chưa mang tên này.

 

Khi ấy, hắn chỉ là một tiểu khất cái không tên, mỗi ngày đều tranh giành thức ăn với chó hoang bên đường. Một lần, hắn vô tình bước vào địa bàn của những kẻ ăn mày khác, bị cả đám người đánh đến sống dở c.h.ế.t dở, rồi ném vào con mương trước cổng nhà ta.

 

Dưới chân kinh thành, những khất cái chếc đói chếc rét quá nhiều, ta chỉ thở dài, định bước qua mà đi.

 

Nhưng muội muội đứng sau đột nhiên kêu lên:

 

“A tỷ, tên khất cái này trông cũng đẹp mắt đấy chứ! Nếu mang về bán cho Nam Phong quán, chưa biết chừng có thể được hai mươi lượng bạc!”

 

Ta quay lại, nhìn về phía tiểu khất cái đang cố gắng mở một mắt, cảnh giác quan sát ta.

 

Ánh mắt hắn lóe lên vẻ dữ tợn, giống như một con sói nhỏ đang hấp hối.

 

Vì vậy, ta đã nhặt hắn về. Không phải vì hai mươi lượng bạc kia, mà bởi ánh mắt hắn ngẩng lên nhìn ta rất giống một con ch.ó nhỏ ta từng nuôi trước đây.

 

Vừa hung dữ, lại vừa cảnh giác.

 

Khiến người ta không khỏi tò mò muốn biết, nếu hắn mềm lòng, thì trông sẽ ra sao.

 

Tiểu khất cái rất hung hãn, lại vô cùng cảnh giác. Ngay ngày đầu trở về, hắn đã đánh bị thương người hầu được giao nhiệm vụ tắm rửa cho hắn.

 

Hắn không chịu ăn đồ ăn ta đưa, cũng không uống nước, chắc hẳn đã nghe được lời hôm trước rằng sẽ bán hắn vào quán.

 

Ngày hôm sau, hắn liền leo cửa sổ bỏ trốn.

 

Ba ngày sau, ta lại gặp hắn, lần này toàn thân hắn đầy những vết thương bầm dập.

 

Ta vốn không định cứu hắn nữa, vậy mà hắn lại vươn tay, nắm lấy vạt váy của ta.

 

“Cứu ta.”

 

Hắn yếu ớt nói.

 



Ta thở dài, ngồi xuống trước mặt hắn, nói:

 

“Ta chỉ là một người bán đậu phụ, nào phải kẻ từ bi bác ái gì. Nếu cứu ngươi mà ngươi lại chạy mất, chẳng phải số bạc ta bỏ ra mua thuốc men sẽ uổng phí hay sao?”

 

Hắn cúi đầu, buông tay khỏi vạt áo của ta:

 

“Ta không làm ở quán nhỏ.”

 

“Vậy làm người hầu thì sao?”

 

Tiểu khất cái ngẩng đầu lên đột ngột, hồi lâu sau mới khàn giọng đáp:

 

“Được.”

 

Vậy là ta mang hắn về.

 

Ta hỏi hắn tên gọi là gì, hắn nói từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, không có tên.

 

Chỉ biết khi sinh ra, hắn mang theo một miếng ngọc bội, trên đó khắc chữ “Giang,” có lẽ là họ của hắn.

 

Nhưng miếng ngọc bội ấy cũng đã sớm bị người ta cướp mất.

 

Nhìn đôi mắt hoang dã khó thuần phục của hắn, ta thuận miệng đặt cho hắn một cái tên:

 

“Từ nay ngươi sẽ gọi là Giang Dã, 'Dã' trong dã thú.”

 

“...”

 

Giang Dã cứ thế ở lại trong tiệm đậu phụ của ta.

 

Nói là người hầu, nhưng ta chưa từng để hắn làm việc nặng, bởi ta từng có một người đệ đệ trạc tuổi hắn, nhưng yểu mệnh qua đời sớm.

 

Ta hết lòng chăm sóc hắn, dạy hắn đọc sách viết chữ, khi hắn gây họa ta đứng ra xin tha, dạy hắn cách hiểu lý lẽ và làm người.

 

Vẻ hung hãn trong ánh mắt Giang Dã dần dịu lại, ánh nhìn dành cho ta ngày càng chứa đựng sự quyến luyến.

 

Nhưng hắn chưa từng gọi ta là tỷ tỷ, chỉ luôn gọi một tiếng:

 

“A Uyển.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv