"Ngươi đừng đem ý nghĩ xấu xa của mình đặt trên người người khác. Trong nhà có bánh rán, sao lại đến nơi khác mua, ta chỉ không muốn tiểu thư phải tốn nhiều tiền." Tuy Trúc Hạ biết Vạn Cẩm Phàm là tiểu thư nhà giàu nhưng nàng ta giống như không mang theo nhiều tiền, hết thảy chi phí trong nhà đều rất tiết kiệm. Nếu là người khác hắn cũng không muốn quản nhưng mà người này là Vạn Cẩm Phàm, là người đã cứu hắn một mạng lại dạy cho hắn biết chữ ân nhân.
"Hừ! Bộ dạng kỹ nam muốn thông đồng người ta, ta xem ngươi chính là muốn quản tiền của tiểu nương tử này." Người bán hàng rong chống nạnh cười, khiêu khích nhìn Vạn Cẩn Phàm liếc mắt một cái, giống như đang cười nhạo nàng bị một người nam nhân quản.
"Thông đồng người cũng không phải giống ta như vậy, ta thấy mỗi lần ngươi đi ngang qua Phiêu Hương Viện nhìn bên trong xem đều thất hồn lạc phách, ban ngày ban mặt bên trong nhưng không ai tiếp đón ngươi, kết quả chính ngươi chân không có sức đi, cũng không biết đây mới thật là bản lĩnh thông đồng, vẫn là đầu óc này của ngươi bị mê hoặc bởi sắc - dục đến nông nỗi vô dụng, chính là người cũng chưa cho ngươi nhìn thấy đã câu dẫn mất hồn phách của ngươi không còn." Giọng Trúc Hạ khinh bỉ trợn trắng mắt, lại hoa tay múa chân, kể lại sinh động như thật tình cảnh người bán hàng rong này thèm nhỏ dãi Phiêu Hương Viện như đang xuất hiện ngay ở trước mắt mọi người.
Mọi người vây xem đều ồn ào cười nhạo, trên mặt người bán hàng biến đổi lúc xanh lúc trắng, nàng sợ nhất chính là bị lão công dữ như hổ nhà mình biết nàng vào Phiêu Hương Viện, hôm nay bên đường Trúc Hạ nói ra sự thật khiến nàng sợ hãi này, nếu là truyền tới tai phu lang của nàng thì chính là muốn yên bình cũng không xong. Nàng hung tợn trừng mắt nhìn Trúc Hạ một cái, cuối cùng cũng phải ngậm tức giận hừ một tiếng, đẩy xe con đi.
Trúc Hạ đắc thắng nhìn bóng dáng người bán hàng rong vội vàng chạy trốn mà nhăn cái mũi, bĩu môi, vừa xoay người lại cười nói với Vạn Cẩm Phàm: "Nếu là tiểu thư muốn ăn bánh rán thì cứ phân phó một tiếng là được, ở bên ngoài mua một cái mất ba văn tiền. Nếu là mình tự mua nguyên liệu về nấu ăn, hai mươi văn tiền là có thể làm tốt hơn nhiều."
"À.." Vạn Cẩm Phàm còn không có phục hồi tinh thần lại từ trong sự mạnh mẽ mắng người vừa rồi củaTrúc Hạ.. Nam tử.. Nam tử.. Như thế nào có thể như vậy, quá kinh hãi thế tục, dám ở trên đường cãi nhau với một nữ tử, lời nói còn vô cùng thô bỉ, thấp kém. Vừa rồi người bán hàng rong còn nói những lời dơ bẩn suýt nữa khiến nàng cũng là nữ tử còn không chịu nổi mà Trúc Hạ lại không hề để tâm tới những lời nói đó còn phản kích lại một cách ngoạn mục.
"Tiểu thư muốn ăn hương vị gì, mọi người đều tương đối thích ăn vị trái cây hoa ngu lăng, chua chua ngọt ngọt." Trúc hạ nhìn bộ dáng ngây ngốc của Vạn Cẩm Phàm, cho rằng nàng là loại thiên kim tiểu thư chưa hiểu rõ các loại sinh hoạt mua bán, không thành thạo tính toán. Thật ra Vạn Cẩm Phàm đúng là không thành thạo, nhưng phần nhiều nàng là bị chấn động bởi lời nói và hành động của Trúc Hạ.
Thật ra Thành An Liễu có chút bội phục Trúc Hạ, tuy nói một vị nam tử mặt không đổi sắc đối mắng bên đường cùng một nữ tử, hơn nữa trong đó còn có thanh danh ngôn ngữ không tốt làm người xấu, ngay cả vị nữ tử nghe được đều sẽ cảm thấy thẹn thùng, xác thật là đồi phong bại tục. Nhưng Trúc Hạ lại giống chiến sĩ thân kinh bách chiến *, kỹ xảo này đó ở trước mặt hắn bèn giống như xiếc ảo thuật.
Thành An Liễu có thể trở thành cấp dưới nữ hoàng đắc ý nhất, cuộc sống trải qua vô số kiểm tra gắt gao đương nhiên cũng thập phần phong phú, đối với nàng loại sinh hoạt trải qua trong chém giết tới nói, bốn phía Trúc Hạ không sợ, cao ngạo, tính cách gặp nguy không loạn, mới là khó nhất có được. Loại người này có đủ dũng khí cùng tâm lý năng lực thừa nhận ở dơ bẩn hắc ám xã hội sinh tồn xuống dưới, nếu như bồi dưỡng từ nhỏ, tuyệt đối sẽ là tử sĩ ưu tú
Một nam tử có được tính cách kiên cường như vậy, chân chính khó được. Chàng mạnh hơn quá nhiều so với những tiểu công tử ở kinh đô nhỏ gầy mềm yếu, chỉ ngâm thơ ngắm trăng, nhìn thấy nguy hiểm cũng chỉ biết hoảng loạn tay chân lớn tiếng thét chói tai.
"Ngươi biết làm sao?" Vạn Cẩn Phàm nhỏ giọng hỏi, nàng còn có chút không thích ứng Trúc Hạ đột nhiên mạnh mẽ lên.
"Biết làm, tiểu thư muốn ăn cái gì cứ việc phân phó, bất cứ trên đường bán cái gì, ta đều biết làm hết, thậm chí làm được ăn ngon hơn so với bọn hắn." Trúc Hạ tự tin tràn đầy vỗ bộ ngực, thập phần vui làm việc vì vạn Cẩn Phàm, thiệt tình thành ý, không hề nửa phần thái độ chỉ làm bộ.
Vạn Cẩn Phàm lộ ra một cái ấm áp cười, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói phải làm cho nàng ăn. Thời điểm ở kinh đô trước kia, đồ ăn đều là đầu bếp vương phủ quyết định, nàng cũng không có đồ ăn đặc biệt muốn ăn, nhẫn nhục chịu đựng chô qua. Chưa từng có người hỏi nàng thích ăn cái gì, muốn ăn cái gì, hoặc là ta làm cái gì cho ngươi.
Hôm nay, lần đầu tiên, vẫn là một nam tử, nói phải làm cho nàng ăn. Đều không phải vì thân phận của nàng, đều không phải mang một ít đồ vật tới lấy lòng nàng, đều không phải làm theo phép, mà đơn thuần làm một phần điểm tâm cho nàng.
"Được, vậy làm trái cây hoa ngu lăng." Vạn Cẩn Phàm từ trong lòng móc ra hai mươi văn tiền, đưa tới trong tay Trúc Hạ, cười nói: "Ngươi đã nói, có thể làm ra rất nhiều, ta thực mong đợi."
Trúc Hạ cẩn thận để tiền vào túi trong, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ khi Vạn Cẩm Phàm tín nhiệm, hắn cười đến mi mắt cong cong nói:"Tiểu thư yên tâm, bánh ta làm ra nhất định sẽ khiến người ăn no căng bụng.
*thân kinh bách chiến: Bản thân đã trải qua hàng trăm trận đếm không xuể