Đây là lần đầu tiên Vạn Cẩn Phàm đến trấn Sung Phán, tâm trạng có chút ấm ức, nơiđây giống như một đống tro tàn nên trước giờ cô chưa từng thật sự để ý đến trấn nhỏ này. Hôm nay ThầnTự tổ chức lại, ở nơi biên cương xa xôi này trái lại lại có hương vị vô cùng đặc biệt, những lớp tường thành cũ kỹ dày nặng, lá cờ tàn tạ ám bụi tro, lớp mái ngói đơn giản trang nhã, những người dân ăn vận giản dị, thích tính toán chi li, thật thà lương thiện chất phát. Tất cả đều khiến Vạn Cẩm Phàm cảm thấy thư thái.
Khi xiềng xích của sự phù phiếm bị loại bỏ, có thể tùy theo lòng mình chi phối hành động của bản thân theo những gì mình muốn, thêm vào đó bản thân lại đang ở một nơi dân phong thuần khiết như thế. Vạn Cẩn Phàm cảm thấy có một thứ gì đó lắng đọng trong lòng, giống như giọt nước ngừng rơi.
Khi mặt trời lên cao, người đi bộ và người bán hàng rong trên đường phố càng bận rộn, không khí ồn áo náo nhiệt. Trúc Hạ dẫn theo Vạn Cẩm Phàm cùng Thành An Liễu qua các con phố và cửa hàng, là những nơi đã quá quen thuộc tại trấn nhỏ biên giới này.
Những tia nắng sớm mai cuối xuân đầu hạ dịu dàng đến nỗi làm con người như muốn tan chảy, Vạn Cẩn Phàm đưa mắt nhìn theo bóng người cao và gầy xanh trước mặt, mặc dù gầy gò, nhưng trông tràn đầy sức sống. Nàng đem mình so sánh với hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
"Tiểu thư, đây là phố Cự Nguyên, chính là nơi náo nhiệt nhất ở Sung Phán trấn này. Đối diện với Thanh Lâu chính là nhà hàng đắt nhất của chúng ta, người giàu có đều thích đến đây"
Giọng điệu vui vẻ ban đầu của Trúc Hạ đột nhiên im lặng, toàn thân trở nên cứng đờ.
Vạn Cẩm Phàm và Thành An Liễu lập tức ngước nhìn lên, chợt thấy một nữ tử trẻ mặc quần áo sang trọng với vẻ mặt lạnh lùng đứng trước cửa thanh lâu. Dường như cảm nhận được sự chú ý, nàng ta ngoái nhìn lại với ánh mắt tức giận.
Trúc Hạ sắc mặt nhăn nhó lùi lại hai bước, Vạn Cẩn Phàm nhìn hai tay nắm chặt run rẩy đưa ra sau lưng của hắn, rồi lại nhìn vị nữ tử lạnh lùng đang nhìn mình, khẽ hỏi:
- Nàng ta là ai?
Trúc Hạ nhìn Vạn Cẩm Phàn với một ánh mắt lo lắng và trả lời khá sợ sệt:
- "Đó là trưởng nữ của phú gia họ Hồ trong trấn, tên Hồ Hiến".
- Chính là vị nữ tử trong gia đình họ Hồ đánh ngươi đến nỗi toàn thân bị thương ngày hôm đó sao?
Thành An Liễu bĩu môi, kiểu người đẳng cấp thấp như nàng ta không nằm trong sự quan tâm của ta.
- Đúng vậy. Trúc Hạ bất an liếc mắt nhìn Vạn Cẩm Phàm và Thành An Liễu tự trách nói:
- Người nhà họ Hồ tính tình thô bạo, hơn nữa họ có thù tất báo, tiểu nhân chọc phải bọn họ một mình chịu tội thì không sao, hiện giờ.. chỉ sợ là, làm liên lụy đến tiểu thư và Thành sư phó.. tiểu nhân đáng chết.
Thành An Liễu xua xua tay một cách thờ ơ. Nàng thậm chí chưa bao giờ sợ đám quý tộc ở kinh thành, những tầng lớp con ong cái kiến như thế này chẳng bõ để bận tâm. Chỉ cần tiểu thư ra lệnh, nàng có thể khiến cho gia đình họ Hồ này biến mất chỉ sau một đêm, và thậm chí có thể sạch sẽ đến mức như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Vạn Cẩn Phàm thần sắc không đổi, đưa ánh mắt cao ngạo nhìn Thành An Liễu, rồi bất ngờ bước đến trước cổng thanh lâu.
Hồ Hiến nhoẻn miệng cười chế nhạo khiêu khích hướng mắt nhìn đến vị cô nương đang tiến lại gần mình. Nhìn vị cô nương so về tuổi tác có phần kém hơn gần mười tuổi, trên người có một mùi hương thơm khó tả, thêm vào đó đi bên cạnh là một người phụ nữ trung niên người đầy sát khí, có thể khẳng định chắc chắn vị cô nương này là nhân vật quyền quý.
- "Hồ Hiến tiểu thư, vinh dự được gặp mặt. Tiểu nữ làTề Phàm, sau này sẽ ở lại đây một thời gian, hy vọng Hồ cô nương chiếu cố giúp đỡ, tiểu nữ trong lòng cảm kích vô cùng."
Vạn Cẩm Phàm nở một nụ cười thân thiện và dịu dàng, tức khắc khiến cho vị cô nương có khuôn mặt lạnh lùng kia dường như bị tan chảy trong làn nước mùa xuân, làm cho không khí trở nên thân thiết hơn.
Đương nhiên, người trong hoàng thất từ nhỏ ai cũng biết giả nhân giả nghĩa, kể cả đơn thuần như Vạn Cẩm Phàm cũng không ngoại lệ. Dung mạo thuần khiết và lễ nghi hoàn mỹ, xưa nay luôn là vũ khí giết người của hoàng thất. Có không ít người chết dưới mặt nạ giả dối đó. Bọn họ trong lòng đều biết rõ.
- "Thì ra người làm gãy cánh tay thuộc hạ của Hồ mỗ là tiểu thư Tề Phàm, ta thật kính nể". Hồ Hiến cũng thể hiện sự khiêu khích rõ ràng trong giọng điệu của mình để lấy lòng Vạn Cẩm Phàm.
Vạn Cẩm Phàm cười giảo hoạt và bước đến gần Hồ Hiến nói:
- "Nếu không, làm sao mà tôi và tiểu thư Hồ Hiến có thể biết nhau được. Từ xưa đến nay, kẻ mạnh chỉ làm bạn với kẻ mạnh không phải sao? Nếu như ngày hôm đó ta bị thủ hạ của tiểu thư đánh cho răng rơi đầy đất thì Hồ tiểu thư có nghĩ rằng chúng ta có thể đứng cạnh nhau ngày hôm nay không?"
Hồ Hiến sắc mặt không vui liếc mắt nhìn Vạn Cẩm Phàm, khuôn mặt biến hóa bất định một lúc, đột nhiên cười to vài tiếng nói:
- "Quả nhiên thiếu niên xuất hiện anh hùng, Tề tiểu thư thật là hợp với tính của ta, ta đã quyết định ngươi sẽ là bạn của ta rồi!" Dứt lời vỗ mạnh hai vai của Vạn Cẩm Phàm rồi cười phá lên không biết trời đất.
Đôi mắt của Vạn Cẩm Phàm lạnh lùng, ả này thực ra đang muốn dùng nội lưc của bản thân để thử ta. Vẫn may thay, khi là người trong hoàng gia, đã được luyện tập võ học từ nhỏ. Mặc dù, nàng không phải là một tài năng võ thuật, hay có thể nói là phế tài, nhưng ít nhất cô biết motoj ít công phu mèo cào được dạy bởi thầy dạy nổi tiếng nên vẫn có thể qua mắt được mọi người.
- "Có thể kết giao với Hồ tiểu thư đây, Tề mỗ thật có phúc ba đời, vui vẻ thập phần, hay là.." Vạn Cẩm Phàm ngẩng đầu có ý hướng đến lầu hai của Thanh Lâu nói: "Tiểu nữ mạn phép thỉnh mời Hồ tiểu thư lên lầu cùng uống mấy chén, coi như chúc mừng sự quen biết".
Hồ Hiến thận trọng hít một hơi, mỉm cười vui vẻ nó: "Rất sẵn lòng".