Thành An Liễu ngạc nhiên phát hiện ra Vạn Cẩn Phàm không hề đọc sách nữa, cứ như trong một đêm vứt bỏ hết khí chất của thư sinh mềm yếu.
Màn đêm qua đi
Tia nắng ban mai của mùa hạ tới sớm, bên trong vườn hoa Vạn Cẩn Phàm đang đứng, sương mù vẫn chưa tan, bóng dáng hơi gầy của nàng mơ hồ ở trong, giống như là dung nhập, giống như một nét mực trên bức tranh vẽ, nhẹ nhàng đứng ở nơi đó.
Thành An Liễu vừa kết thúc tập luyện quyền cước vào buổi sáng. Đây là ngày thứ ba nàng nhìn thấy Vạn Cẩn Phàm đứng ở vườn hoa ngẩn người suy tư gì đó. Nữ tử này có quá nhiều điểm không phù hợp với tuổi hiện tại của nàng. Nàng an tĩnh đến quỷ dị, thâm trầm đến quái lạ, có khi giống như hồ nước lặng yên không gợn sóng, có khi lại giống một áng mây trôi nổi phía chân trời. Hoàn toàn không có một chút dáng vẻ, tinh thần phấn chấn bồng bột không kém phần năng động của thiếu nữ tuổi mười bảy nên có.
Trúc Hạ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Vạn Cẩn Phàm, thấp giọng nói câu gì đó. Nàng chỉ thấy hình ảnh hai người một trước một sau đi ra vườn hoa. Thành An Liễu lập tức bước lên phía trước, nghe được Trúc Hạ cung kính kêu một tiếng: "Thành tiểu thư, tới giờ ăn cơm rồi."
Thành An Liễu không thèm để ý trả lời lại, ngược lại nhìn biểu tình của Vạn Cẩn Phàm bình tĩnh đạm mạc, ý đồ từ trên mặt nàng tìm ra điểm nghi vấn nhưng cuối cùng chỉ là phí công.
Vạn Cẩm Phàm cảm giác được ánh mắt không ngừng thăm dò của nàng. Cuối cùng nàng cũng phản ứng lại nhưng chỉ lười nhác nhướn mày lên liếc nàng ta một cái.
Thành An Liễu nịnh nọt bước tới, cười hỏi, "Gần ba ngày nay cũng chưa thấy tiểu thư đọc sách, không biết?"
Vạn Cẩm Phàm vẫn không có bất cứ biểu tình gì khác, nhưng lại khiến Trúc Hạ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có chút không tin tưởng nhìn về phía Vạn Cẩm Phàm. Thành An Liễu nhìn mặt đoán ý, trước tiên nắm rõ được biểu cảm của Trúc Hạ rồi nhìn kĩ ánh mắt Vạn Cẩm Phàm, cuối cùng vẫn là không tìm ra được sơ hở, nhưng trực giác nói cho nàng biết, giữa hai người này tuyệt đối đã phát sinh chuyện gì đó.
"Ai nói ta không xem, buổi tối ta ở trong phòng xem, buổi sáng đứng ở trong viện đọc lại, đọc lại một lần, đảo lại đọc lại một lần nữa." Giọng nói của Vạn Cẩm Phàm trở nên nhẹ như một làn khói, không ai có thể nắm bắt được.
Thành An Liễu nghẹn giọng, trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm Vạn Cẩm Phàm đang thong dong, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực, sau đó lại bị nén xuống, rồi lại dâng lên, lại nén xuống, lại.. Lại.. Thành An Liễu cảm thấy tuyệt đối tuổi thọ của bản thân sẽ giảm xuống.
Xem một lần, đọc lại một lần.. Đọc lại một lần, đảo lại đọc lại một lần nữa..
Hóa ra mỗi buổi sáng nàng thành kính đứng ở trong viện như vậy là.. ở.. đọc lại sách! Chính mình thế mà lại cho rằng nàng cuối cùng cũng muốn phấn chấn lên, nghĩ cách làm cho giang sơn phát triển.. Xem ra là tự mình suy nghĩ nhiều.
Nếu như người khác nói những lời này, Thành An Liễu không thể nào tin tưởng được, nhưng người này lại là Vạn Cẩm Phàm. Nói cách khác, so với nghĩ cách làm cho giang sơn phát triển thì nàng vẫn nguyện ý tin tưởng Vạn Cẩm Phàm là ở đọc lại sách hơn.
Trúc Hạ cũng tin tưởng không nghi ngờ, ở trong lòng hắn Vạn Cẩm Phàm chính là một người có khí chất nho nhã của thư sinh mềm yếu. Vạn Cẩm Phàm là sách, sách cũng chính là Vạn Cẩm Phàm.
Hà Thẩm mỉm cười vui vẻ bưng lên một bát cháo gà lớn, đưa đến trước mặt Vạn Cẩm Phàm: "Tiểu thư, tranh thủ còn nóng uống đi."
Vạn Cẩm Phàm gật đầu với Hà Thẩm, nàng đưa tay nhận lấy cháo gạo kê, lại dùng đũa gắp màn thầu nhai kỹ nuốt chậm ăn điểm tâm sáng.
Thành An Liễu không thích nhất là người làm việc thong thả ung dung, hành động của Vạn Cẩm Phàm đều là điều nàng tối kị nhất. Tới đây lâu như vậy, nàng không những không có thói quen này, ngược lại càng ngày càng chán ghét. Trong đó không thể chấp nhận nhất chính là nhìn Vạn Cẩm Phàm ăn cơm còn chậm hơn so với ốc sên.
Trúc Hạ có ý nghĩ không giống với nàng. Hắn cũng ở gia đình giàu có làm việc, nhìn không có một người có khí chất ưu nhã được như Vạn Cẩn Phàm, nàng ấy giơ tay nhấc chân đều có một khí chất kiêu ngạo tự nhiên của bậc trên, bất luận từ góc độ nào xem đều là cảnh đẹp ý vui.
Dùng xong bữa sáng, ngoài dự đoán của mọi người Vạn Cẩm Phàm đi ra hướng ngoài cửa lớn. Thành An Liễu vui mừng chạy nhanh đi theo phía sau.
* * *
Trấn Sung Phán tuy rằng ở nơi biên thùy, quản lý đất đai mười phần hữu hạn, nhưng vừa vặn đúng với một câu: Chim sẻ tuy nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đều đầy đủ.
Người bán hàng rong bánh rán vui vẻ đẩy xe đi ngang qua người Vạn Cẩm Phàm, lớn tiếng kêu to, "bánh rán trái cây Giáng mai, trái cây đào tím, trái cây hoa ngu lăng, ba văn tiền một cái.. Một cái ba văn tiền.."
Vạn Cẩm Phàm ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cười của người bán hàng rong, nhìn thấy trên xe của nàng đầy đủ các loại hình bánh rán, cảm thấy cực kì hiếm lạ, nàng chưa bao giờ gặp qua những đồ vật này, hóa ra bánh bột ngô cũng có thể làm ra rất nhiều loại nhan sắc và hình dạng này. Đang muốn lấy tiền ra mua mấy cái thì bị một giọng nói ngăn hành động của nàng lại: "Tiểu thư, trong nhà làm rồi, không cần mua."
"Ồ.. Sao ngươi cũng đi ra.." Thành An Liễu quay đầu lại thì nhìn thấy Trúc Hạ đang bước tới. Nàng nhớ rõ đứa nhỏ này đang cùng Hà thẩm quét dọn sạch sẽ ở nhà.
"Hà Thẩm sợ các người không biết đường, bảo ta làm người dẫn đường cho các ngươi."
Người bán hàng rong không vui nhìn Vạn Cẩm Phàm thu hồi tay, trừng mắt nhìn Trúc Hạ một cái: "Trúc Hạ, ngươi như vậy là không đúng rồi, sao ngươi có thể chặn đường mua bán của ta?"
"Tiểu thư nhà ta muốn ăn bánh rán, chính ta sẽ làm cho nàng." Trúc Hạ không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn lại.
"Ôi, từ khi nào nàng ta trở thành của nhà ngươi, ta xem tên tiểu tử nhà ngươi là động xuân tâm đi, bám víu lấy cô nương nhà người ta không bỏ. Ngươi cũng không nhìn xem bản thân ngươi có xứng đôi với người ta hay không?" Người bán hàng rong châm chọc mỉa mai ở giữa đường nhục mạ Trúc Hạ, cứ như nàng ta bắt được mánh lới rất có giá trị này, trên mặt không giấu nổi sự đắc ý vô cùng.