Ngày thứ hai, Tại Trung tỉnh lại. Ngày thứ hai, Kim Hi Triệt cùng Hàn Canh trở về.
.
Hi Triệt chưa từng nghĩ, huynh đệ sau bao năm cách, khi tái kiến Tại Trung lại có bộ dạng như vậy. Tuy rằng trong thư Chính Thù đã kể lại toàn bộ sự tình, nhưng Hi Triệt không tin Duẫn Hạo đã nhẫn tâm dằn vặt Tại Trung đến mức đó. Đến khi tận mắt chứng kiến Tại Trung sắc mặt tái nhợt nằm suy yếu trên giường, Hi Triệt như có cảm giác huyết mạch toàn thân muốn đóng băng. Một con người kiêu ngạo mạnh mẽ đến vậy, sao có thể biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy?!
.
"Tại Trung, xin lỗi, huynh về trễ." Hi Triệt nắm lấy tay Tại Trung, ngân ngấn nước mắt, Hàn Canh yên lặng đứng đằng sau Hi Triệt, chỉ khẽ khàng đặt một tay lên vai người yêu, mong ái nhân đừng quá đau lòng. Chính Thù, Hữu Thiên, Tuấn Tú, Xương Mân đứng ở một bên.
.
Tại Trung nhìn Hi Triệt, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng phức tạp, chẳng thể nói nên lời. Y đương nhiên hiểu rõ Hi Triệt không làm sai chuyện gì, việc bản thân lâm vào tình cảnh này một chút cũng không liên quan đến hắn. Chỉ có điều, phải đối mặt trực tiếp với Hi Triệt trong bộ dạng này, Tại Trung không thể ngăn cản ý niệm oán hận ca ca từ lâu đã hình thành trong tâm trí y. (Vâng, chí ít cũng phải như vậy!!! Tại ca mà nghe năm đó Hi Triệt nói gì với Duẫn Hạo, không khéo hai huynh đệ từ mặt nhau quá >'''<)
.
"Ca..." Tại Trung khó khăn hé miệng, thanh âm chính là yếu ớt vô lực.
.
"Tại Trung, lần này ta về đây nhất định sẽ đưa đệ đi khỏi nơi này, đáng lẽ ta không nên để đệ ở lại đây. Tại Trung a, xin lỗi đệ." Hi Triệt vừa nói vừa khóc "Đệ yên tâm đi, ca sẽ không để cái tên tiểu tử hỗn đản Trịnh Duẫn Hạo kia có khi dễ đệ nữa. Ca lập tức sẽ đưa đệ rời khỏi đây, cả Tuấn Tú nữa, chúng ta cùng nhau đi khỏi đây, sẽ không bao giờ quay lại nữa!"
.
Tại Trung không nói một lời, chỉ vô lực nhếch khóe miệng biểu thị đồng ý, sau đó hai mắt nhắm lại, tiếp tục mê man.
.
Nhìn bộ dạng Tại Trung suy yếu như vậy, Hi Triệt chỉ cảm thấy tâm can hắn như nát ra, hận không thể đem đao ra xẻ thịt lột da Duẫn Hạo.
.
"Trịnh-Duẫn-Hạo-đâu?" Hi Triệt đứng lên, nhìn về phía Chính Thù vốn đứng bên cạnh.
.
"Ngày hôm qua Duẫn Hạo bị thương, đang nằm nghỉ trong phòng. Ta không nói cho hắn biết đệ đã về." Chính Thù trả lời.
.
"Hắn vẫn còn mặt mũi nằm nghỉ ngơi sao?!" Hi Triệt vô cùng tức giận "Rốt cuộc Tại Trung đã làm sai chuyện gì, để hắn hành hạ đệ ấy đến mức độ này?! Một người vốn khỏe mạnh lại bị lăn qua lăn lại thành cái dạng này! Ngay cả khi chúng ta phải đi ăn xin nơi đầu đường xó chợ, Tại Trung cũng chưa từ lâm bệnh nghiêm trọng đến vậy! Cái tên hỗn đản đấy!" Hi Triệt nói xong liền hùng hùng hổ hổ lao ra khỏi phòng, Hàn Canh vẫn bám sát sau lưng hắn, còn Chính Thù, Hữu Thiên, Tuấn Tú cùng Xương Mân không chần chừ mà cũng vội đuổi theo hai người kia.
.
Mới đi được mấy bước, Hi Triệt đã trông thấy Duẫn Hạo loạng choạng đang đi từ hướng ngược lại. Hi Triệt thấy thế liền đứng lại, lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
.
Vừa trông thấy thân ảnh đỏ rực như lửa đứng đằng xa, lòng Duẫn Hạo liền nặng trĩu.
.
Sáng sớm nay, khi vừa tỉnh lại, ta chỉ cảm thấy thân thể ra rời, nhưng còn Tại Trung?!
.
Đệ sao rồi, đợi ta, ta đến ngay đây!
.
Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng, ta vô tình nghe được đám thuộc hạ thì thào to nhỏ, chỉ có thể sửng sốt cùng bàng hoàng.
Hi Triệt ca đã về đây rồi sao?!
.
Huynh ấy muốn đưa Tại Trung đi ư?
.
Sao càng nghe ta càng thấy mình như đang trong hầm băng, bất an vô cùng. Cũng chẳng kịp hỏi bất cứ điều gì đã điên cuồng chạy đến đây.
.
Trịnh Duẫn Hạo, mau lên!
.
Nếu chậm Hi Triệt ca sẽ đưa Tại Trung đi mất!
.
Tuy tối qua ta đã hạ quyết tâm, nhưng chí ít cũng phải cho ta nhìn Tại Trung thêm lẫn nữa chứ!
.
Ông trời, con chỉ muốn được dùng đôi tay này ôm người yêu nhất thêm một lần nữa...
..
"Hi Triệt ca." Duẫn Hạo cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
.
"Ngươi còn biết ta là ca của ngươi sao?!" Đôi mắt Hi Triệt hiện lên tơ máu, trừng to nhìn Duẫn Hạo "Trước khi đi, ta đã nói với ngươi những gì, ngươi còn nhớ không? Ta đã bảo ngươi phải hảo hảo chiếu cố Tại Trung, và đây là cách ngươi thay ta chăm sóc đệ đệ sao?!" Hi Triệt rống lên giận dữ.
.
"Đệ..." Duẫn Hạo không thể nói nên lời.
.
"Ngươi đã không biết quý trọng Tại Trung như vậy, ta nghĩ đệ ấy cũng không cần ở lại đây thêm nữa, ngay bây giờ ta sẽ đưa Tại Trung đi!" Hi Triệt nghiêm mặt lạnh lùng gọi "Chính Thù, huynh mau đi chuẩn bị mã xa. Hàn Canh, mau đưa Tại Trung đi khỏi đây!"
.
"Không-được!" Duẫn Hạo hầu như không hề suy nghĩ, đã hét lên hai tiếng, ngay lập tức lao đến đứng chắn trước cửa phòng.
.
"Ngươi đang nói không được với ai?!" Mắt Hi Triệt càng thêm trừng lớn nhìn Duẫn Hạo "Mau tránh ra cho ta!" Hi Triệt nói xong liền xông vào trong phòng.
.
Dưới tình thế cấp bách, Duẫn Hạo không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh một chưởng, ép Hi Triệt đứng ra xa, không cho hắn đến gần cửa phòng.
.
"Ngươi..." Hi Triệt sững sờ nhìn Duẫn Hạo, vẻ mặt không dám tin. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lúc luận bàn võ công, Duẫn Hạo chưa từng đánh ta, vậy mà hôm nay, hắn cư nhiên xuất chưởng với ta "Ngươi cư nhiên đánh ta?!"
.
"Ca, xin lỗi huynh." Duẫn Hạo nhíu mày nhịn đau, nhìn Hi Triệt "Nếu Tại Trung thực sự muốn rời khỏi đây, đệ sẽ không ngăn cản. Nhưng huynh có thể chờ thêm đến mai không, cho đệ thêm một cơ hội nữa. Xin huynh, hãy cho đệ được chăm sóc Tại Trung nốt đêm nay!"
.
"Không cần...!" Ánh mắt Hi Triệt dị thường sắc bén, như mũi kiếm sắc nhọn bắn về phía Duẫn Hạo "Ta sợ nếu giao Tại Trung cho ngươi thêm dù chỉ một khắc, đệ-ấy-sẽ-chết!"
.
"Ca, xem như đệ van xin huynh, để Tại Trung ở lại Minh trang thêm một đêm nữa thôi. Từ trước đến giờ, đệ chưa từng cầu xin huynh bất cứ điều gì, chẳng lẽ bây giờ cũng không được sao? Đệ biết đệ có lỗi với Tại Trung, nhưng đệ thực sự rất yêu Tại Trung mà." Trong mắt Duẫn Hạo tràn đầy cầu xin.
.
"Hừ!" Hi Triệt cười lạnh một tiếng "Ngươi yêu Tại Trung? Ngươi miệng nói yêu mà có thể nhẫn tâm biến đệ ấy thành bộ dạng đó sao?" Hi Triệt càng nghĩ càng muốn phát hỏa, quay đầu nhìn về phía Hàn Canh đứng bên cạnh "Mau đánh con cẩu thích ngáng đường này ra cho đệ!" (Dám nói Hạo ca như vậy!!! Đúng là đồ &@#$%$*&$%$!@#$%...)
.
Hàn Canh nhìn thoáng qua Hi Triệt, thở dài. Hắn biết Hi Triệt lần này thực sự quá mức tức giận. Kỳ thực không chỉ mình Hi Triệt, ngay cả hắn khi chứng kiến Tại Trung chật vật cũng có cảm giác nộ khí dần dần dâng lên. Hàn Canh chẳng thể hình dung được những chuyện Tại Trung phải trải qua, rốt cuộc y đã chịu bao nhiêu dằn vặt mới có thể từ một sát thủ cao ngạo biến thành bộ dạng sống dở chết dở như vậy. Nếu nói đó là cách yêu của Trịnh Duẫn Hạo, vậy thứ tình yêu đó quá mức kinh khủng.
"Tránh ra đi, ngươi hẳn là minh bạch ngươi không phải là đối thủ của ta." Hàn Canh lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo.
.
Duẫn Hạo không nói, vẫn kiên quyết đứng che trước cửa, đôi mắt hàm chứa lệ ngân Hi Triệt.
.
"Canh, huynh không cần nói gì với hắn! Trực tiếp động thủ đi!" Hi Triệt không nhìn vào mắt Duẫn Hạo, quay sang bên cạnh quát Hàn Canh.
.
Hàn Canh bất đắc dĩ, nhắm mắt lắc đầu, sau đó mạng mẽ xuất chưởng về phía Duẫn Hạo, khiến Duẫn Hạo không kịp trở tay. Quả thực đúng như lời Hàn Canh nói, cho dù trong hoàn cảnh bình thường, Duẫn Hạo cũng rất khó có thể đánh thắng được hắn, huống chi ngày hôm qua Duẫn Hạo vừa bị trọng thương, cộng thêm việc gần đây công lực đã bị hao tổn nghiêm trọng, căn bản là không thể chịu được một chưởng.
.
"Hàn Canh! Không được..."
.
Chính Thù vừa trông thấy Hàn Canh đang nhằm một chưởng vào trước ngực Duẫn Hạo, nhịn không được kêu to lên. Nhưng còn chưa kịp hết câu, một chưởng kia của Hàn Canh đã trúng mục tiêu, Duẫn Hạo chỉ kịp "Hự" một tiếng rồi ngã sõng soài trên mặt đất, miệng không ngừng thổ huyết.
.
Hàn Canh thấy thế thì rất lấy làm kinh hãi, hắn cũng không hề có ý định khiến Duẫn Hạo bị thương tổn, cho nên không hề dùng toàn bộ công lực. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, Hàn Canh không tưởng tượng được chưởng phong mà hắn đã hết sức nhẹ nhàng lại có thể khiến Duẫn Hạo bị trọng thương đến mức đó. Hàn Canh cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay của chính mình, trên đó là một màu đỏ gai mắt.
.
Hi Triệt cũng hoảng sợ không kém, trong mắt mang theo trách cứ nhìn về phía Hàn Canh.
.
Hàn Canh nhíu nhíu mày giải thích "Huynh chỉ sử dụng có ba thành công lực."
.
Ánh mắt Hi Triệt lại chuyển hướng về phía Duẫn Hạo, tuy trong lòng bất tri bất giác xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng vừa nghĩ đến Tại Trung, sắc mặt lại càng thêm âm trầm, lạnh lùng nói "Đáng đời!". Nãy giờ hắn vẫn đứng bên cạnh Duẫn Hạo, thản nhiên buông ra hai từ kia rồi dợm bước định vào phòng.
.
"Hi Triệt ca..." Duẫn Hạo chật vật ngồi dậy kéo vạt áo Hi Triệt "Xin huynh... Khụ khụ... Cho đệ thêm đêm nay... nữa thôi... Đệ van cầu huynh... Nếu ngày mai... Tại Trung vẫn muốn rời khỏi đây... Đệ... Khụ khụ..."
.
Duẫn Hạo một tay ôm ngực không ngừng thở dốc, gắng sức nói "Đệ... Nhất định sẽ để... Tại Trung đi... Hơn nữa... Đệ xin thề... Trọn kiếp này... Trừ phi Tại Trung bằng lòng gặp đệ... Bằng không... Đệ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt Tại Trung... Như vậy... có được không?" Duẫn Hạo vẻ mặt hèn mọn ngẩng lên nhìn Hi Triệt.
.
Hi Triệt vốn định cự tuyệt, nhưng đối với một Trịnh Duẫn Hạo cao ngạo hơn tất thảy chấp nhận quỳ xuống níu vạt áo hắn cầu xin, hắn không khỏi mềm lòng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc đã gật đầu.
.
"Được, là do chính miệng ngươi nói đấy. Qua ngày hôm nay, trừ phi Tại Trung nguyện ý, ngươi vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt đệ ấy! Nếu như sau này để ta biết ngươi đã không tuân thủ lời thề này, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!" Hi Triệt nói xong đá văng ra bàn tay Duẫn Hạo đang túm vạt áo hắn, xoay người ly khai. Hàn Canh không nói một lời, theo sát lưng Hi Triệt.
.
Hi Triệt đi rồi, Chính Thù mới chạy đến đỡ Duẫn Hạo đứng dậy, thở dài nặng nề một hơi.
.
"Vết thương có phải là đã nứt ra rồi không? Quay về phòng đi, để ta giúp ngươi băng bó lại"
"Đệ không sao!" Duẫn Hạo nhẹ nhàng gạt tay Chính Thù ra, sau đó lấy ngón tay lau đi huyết ngân trên khóe môi "Đệ muốn đến chỗ Tại Trung." Duẫn Hạo nói xong liền loạng choạng bước đi, đẩy cửa vào sương phòng Tại Trung.
.
Chính Thù bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đứng nhìn Duẫn Hạo đi.
.
"Sao ta lại có cảm giác Duẫn Hạo ca rất đáng thương?" Tuấn Tú nói nhỏ.
.
Hữu Thiên đứng gần nhất nghe được câu Tuấn Tú nói trước tiên, quay sang nhìn cậu một chút, rồi khẽ khép mắt lại, biểu tình như đang trầm tư suy nghĩ. Xương Mân thì lại nhíu mày chăm chú, không biết phải làm sao.
.
Không nên chờ đến lúc mất đi mới hối hận. Bởi làm như vậy, cho dù ta có minh bạch thấu suốt đến nhường nào, cũng không thể tìm lại được tình yêu đã sớm lụi tàn.