Cắn răng chịu đựng cơn đau do vết thương bị nứt ra, Duẫn Hạo cố gắng đi thật khẽ đến bên cạnh giường, nhìn như muốn khắc sâu hình bóng kia vào tâm trí.
.
Tại Trung đang nằm mê man trên giường, im lìm và bình thản, chỉ mới thoạt nhìn đã thấy y thực yếu đuối. Duẫn Hạo khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt Tại Trung. Nhẹ nhàng như cánh bướm, men theo từng đường nét, một lần lại một lần. Thực muốn đôi mắt, bờ môi kia mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm hắn. Từng giọt lệ ngân, vô thanh vô thức tuôn rơi, mang theo không muốn cùng đau lòng.
.
Tại Trung, đệ thắng rồi, đệ muốn đi khỏi đây sao? Được! Ta sẽ buông tay. Bọn họ nói rất đúng, từ trước đến giờ, tất cả những gì ta mang đến cho đệ chỉ toàn là thống khổ. Là chính ta đã khiến đệ bị tổn thương thực sâu. Trịnh Duẫn Hạo đã làm biết bao chuyện sai lầm, dựa vào cái gì ép đệ phải tha thứ cho ta...
.
Chỉ là Tại Trung a! Nếu như chỉ mất thêm một đêm nữa, đệ có thể cho ta cơ hội để xóa nhòa tổn thương ta đã gây ra, để đệ bớt oán hận ta một chút? Tại Trung a, nếu như vậy, có khi nào đệ đồng ý quay về đây để ta được trông thấy đệ một lần nữa không? Không phải là ta muốn ràng buộc đệ lần nữa đâu! Ta chỉ đơn thuần muốn được tận mắt nhìn thấy đệ một chút, xem người ở bên cạnh có thực sự chăm sóc đệ có tốt không thôi...
.
Sự vuốt ve của Duẫn Hạo dù dịu dàng đến mấy, nhưng vẫn khiến Tại Trung từ trong cơn mê tỉnh lại. Hai mắt vừa mới mở ra, hình ảnh rõ ràng y thấy đầu tiên chính là gương mặt đầy nước mắt của Duẫn Hạo, bốn mắt nhìn nhau, chỉ đơn giản là nhìn nhau, một lời cũng không nói.
.
Thấy Tại Trung tỉnh lại, Duẫn Hạo vẫn yên lặng như cũ, vừa khóc vừa vuốt ve gương mặt y. Hắn biết, ngày hôm nay một khi đã tới, sẽ chẳng thể vãn hồi bất cứ chuyện gì, nói nhiều đến mấy cũng vô pháp níu giữ trái tim Tại Trung.
.
Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, cũng lặng im không nói, ánh mắt khẽ chuyển từ gương mặt cho đến ngực hắn. Tuy lúc này Duẫn Hạo đang mặc hắc y, nhưng Tại Trung vẫn dễ dàng trông thấy tiên huyết đã thấm ướt một phần ngực hắn, và vẫn tiếp tục rỉ ra không ngừng. Ngực bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, Tại Trung nhíu mày, khe khẽ thở dài, một loại cảm giác không thể nói nên lời chậm rãi lan tràn toàn thân, khiến y cảm thấy tâm can lại một nữa tan vỡ.
.
Trịnh Duẫn Hạo, ta cư nhiên còn có thể yêu thương ngươi! Ta cư nhiên còn một chút quan tâm đến ngươi! Nhưng mỗi lần trông thấy ngươi, ta có thể cảm nhận thực rõ ràng tận đáy lòng ta hận ngươi sâu sắc đến mức nào, hận không thể khiến ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt ta. Ta sắp bị hai loại cảm giác kia dằn vặt đến phát điên, rốt cuộc tới khi nào ta mới được giải thoát? (Tại ca! Anh nhớ câu nói này của mình đấy! Ran chính là đang an-ti anh lắm lắm đó >'''<)
.
Tiếng cửa mở vang lên phá tan trầm mặc, Hữu Thiên bưng dược đi vào phòng, để chén dược lên trên bàn, sau đó tới gần vỗ vỗ vai Duẫn Hạo, nhìn Tại Trung một chút rồi mới xoay người ly khai.
.
Duẫn Hạo cầm chén dược lên, ánh mắt yếu ớt nhìn Tại Trung.
.
"Tại Trung, ngày mai ta sẽ để đệ đi, bởi vậy, có thể cho ta một lần nữa được đút thuốc cho đệ không? Thân thể tốt một chút thì mai mới lên đường được." Duẫn Hạo cẩn cẩn dực dực dò hỏi.
.
Tại Trung không nói gì, chỉ là buồn bã cười thầm trong lòng. Bao lâu nay Duẫn Hạo dằn vặt ta mãi không chịu buông tay, vậy mà Hi Triệt ca vừa mới quay về, nói chuyện gì hắn cũng đáp ứng. Quả nhiên, trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung ta vĩnh viễn không thể sánh bằng Kim Hi Triệt! (M*!! Ran tức lắm rồi đấy nha! Muốn hành Gấu cưng đến bao giờ???)
.
Duẫn Hạo chờ một hồi thấy Tại Trung không nói lời nào, mới dám cho rằng y đã ngầm đồng ý. Vội vàng đỡ Tại Trung ngồi dựa vào đầu giường, cẩn thận đút cho Tại Trung từng thìa một.
Lúc này đây, Tại Trung lại rất phối hợp, ngoan ngoãn để Duẫn Hạo đút dược cho mình. Duẫn Hạo đút cực kỳ cẩn thận, thìa nào cũng tỉ mỉ thổi cho bằng nguội, đến khi cảm thấy dược không còn nóng nữa mới đút cho Tại Trung uống. Tại Trung vừa uống, vừa nhìn Duẫn Hạo, chợt nhớ về chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, lúc y bị bệnh cũng được Duẫn Hạo dút dược dịu dàng thế này. Vừa mới nhớ tới, trong ngực bỗng nhiên cảm thấy buồn bực không chịu nổi, lập tức vung tay hất văng tay Duẫn Hạo. Chén dược trên tay hắn nhanh chóng chạm xuống mặt đất vỡ thành trăm mảnh.
.
"Tại Trung?" Duẫn Hạo giật mình nhìn Tại Trung, không hiểu vì lý do gì mà y đột nhiên nổi giận.
.
"Đi-ra-ngoài!" Tại Trung lạnh lùng "phun" ra hai chữ.
.
"Tại Trung, chỉ thêm một đêm nữa thôi mà, chẳng lẽ đệ không thể để ta..."
.
"Đi ra ngoài! Ta không muốn thấy ngươi!" Tại Trung như dồn toàn bộ khí lực còn sót lại trong cơ thể để rống to hơn, sau đó nằm ở trên giường kịch liệt thở dốc.
.
"Ta ra ngoài, ta lập tức ra ngoài, đệ đừng nóng giận." Duẫn Hạo nghẹn ngào, thối lui từng bước một cho đến tận cửa.
.
Hữu Thiên vẫn một mực đứng chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Duẫn Hạo đi khỏi phòng mà biểu tình không thể giải thích.
.
"Làm sao vậy?" Hữu Thiên ngạc nhiên hỏi.
.
Duẫn Hạo chậm rãi xoay người nhìn Hữu Thiên "Chính là... Ngươi nên đi chiếu cố Tại Trung, ta..." Còn chưa kịp nói hết câu, tiên huyết như thủy triều dâng lên chẳng gì có thể cản nổi, ào ạt chảy ra từ khóe miệng, thân thể Duẫn Hạo thoáng lảo đảo, rồi đột ngột ngã xuống.
.
"Trịnh-Duẫn-Hạo!" Hữu Thiên cả kinh, vội tiến thêm hai bước, đỡ thấy thân thể Duẫn Hạo, khi ấy mới biết người kia đã sớm bất tỉnh nhân sự. (Ran nghĩ đi nghĩ lại, nhưng có lẽ khả năng Tại ca bị lãng tai là khá cao, người đứng ngoài cửa hô to gọi lớn, thế mà người trong phòng nửa câu cũng không nghe thấy... Bó tay a =.=|||)
.
Hữu Thiên nhíu mày, cười khổ, chỉ biết lắc đầu.
.
Hai người yêu nhau thành như vậy, đến tột cùng vẫn là tự làm khổ bản thân mình?