Trong sương phòng của Duẫn Hạo, Chính Thù ngồi bên giường, tinh tế bắt mạch cho hắn, biểu tình trên gương mặt hết ngưng trọng lại đến thẫn thờ. Cuối cùng, sau khi buông tay Duẫn Hạo ra, nặng nề thở dài một hơi.
.
Bọn họ cũng không biết Duẫn Hạo cùng Tại Trung đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có một khả năng mà Chính Thù dám khẳng định, cho dù đó là chuyện không thể: vết thương của Duẫn Hạo là do Tại Trung gây ra? Hắn hoàn toàn dựa trên góc độ, chi tiết của vết thương để phán đoán ra kết luận đó. Chính Thù thực sự giật mình, bởi hắn chưa từng nghĩ tới Tại Trung có thể khiến Duẫn Hạo bị thương.
Mà sao lại đúng vào nơi trí mạng chứ? Thiếu chút nữa, Duẫn Hạo thực sự không cứu được!!!
.
"Ư..." Duẫn Hạo bỗng nhiên rên rỉ, chậm rãi tỉnh lại.
.
"Ngươi tỉnh rồi?" Vẻ mặt Chính Thù lộ ra mừng rỡ.
.
"Chính Thù ca..." Duẫn Hạo mở mắt, ngây người một lát sau lại nói: "Tại Trung đâu? Tại Trung thế nào rồi?"
.
"Tại Trung không có việc gì, đệ ấy chỉ bị kích động một chút." Ngữ khí của Chính Thù rất nhu hòa "Ngươi và Tại Trung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại bị thương? Ngươi có biết bản thân suýt nữa là mất mạng không!" Chính Thù cau mày nói.
.
"Nếu như đệ chết được thì tốt, vậy mới đúng với tâm ý của Tại Trung." Duẫn Hạo chậm rãi nói.
.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?! Cho dù Tại Trung rất hận ngươi, đệ ấy cũng không có khả năng muốn ngươi chết." Chính Thù có chút khó hiểu.
.
"Không, không phải." Duẫn Hạo lắc đầu, khẽ cười nhưng mang theo bi thương cùng châm biếm "Đệ đã nói nếu như đệ ấy muốn đi khỏi đây, trước tiên hãy dùng chủy thủ giết chết đệ đi? Không ngờ Tại Trung đã thực sự động thủ, chính là chỗ này đây!" Duẫn Hạo đưa tay đặt lên trước vết thương nơi ngực "Tại Trung hầu như không có chút do dự, dứt khoát đâm vào. Tại Trung, đệ thực tàn nhẫn." Nói xong, đôi mắt Duẫn Hạo đã tràn đầy lệ ngân.
.
Chính Thù nhìn Duẫn Hạo, trầm mặc không nói.
.
"Ca, hóa ra cảm giác khi bị chính ái nhân của mình thương tổn lại đau đến như vậy, trái tim không những vỡ tan mà còn bị giày xéo hết lần này đến lần khác. Ca, huynh nói chẳng sai, lúc này đây hệ hối hận lắm. Thực sự rất hối hận! Thế nhưng đã trễ quá rồi, đúng không? Tại Trung đã không còn cần đệ nữa, thực sự không còn quan tâm đến Trịnh Duẫn Hạo nữa rồi" Lệ ngân chẳng thể kìm nén, từ khóe mắt tuôn ra thấm ướt gò má, từng giọt chậm rãi rơi xuống.
.
"Duẫn Hạo, nếu đệ hiểu rằng đã muốn, vậy thì hãy buông tay đi. Hai người nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ là tự dằn vặt người, dằn vặt mình mà thôi" Chính Thù khuyên nhủ Duẫn Hạo, thương xót nhíu mày.
.
"Đệ thực sự không thể mất Tại Trung, thực sự không thể!" Duẫn Hạo nhắm mắt lại, lệ ngân vẫn tí tác tuôn rôi, bộ dạng yếu đuối hơn bao giờ hết "Nếu để mất Tại Trung, đệ cũng không biết mình còn lại gì?"
.
"Hiện tại nói những lời như vậy phỏng có lợi ích gì. Sao ngươi không hảo hảo lại xem trước đây mình đã đối xử với Tại Trung như thế nào? Nếu như đổi lại là ta, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi." Chính Thù khẳng định một điều như đinh đóng cột. Tuy hắn hiểu lúc này Duẫn Hạo đã thực sự hối hận, nhưng chỉ vì như vậy mà ép buộc Tại Trung ở bên Duẫn Hạo, làm như vậy quá mức bất công với đệ ấy.
.
"Ca, huynh đúng là không đứng về phía đệ rồi." Duẫn Hạo cười cười buồn bã.
.
"Bởi hoàn cảnh Tại Trung đang lâm vào, ta hoàn toàn đồng cảm." Chính Thù hạ mi mắt.
.
"Đúng vậy, năm đó đối với chuyện của huynh, bản thân đệ khi biết được cũng vô cùng bất bình. Đối với huynh, có phải người kia thực sự là tên hỗn đản không?" Duẫn Hạo khàn khàn hỏi.
.
"Đúng!" Chính Thù khẳng định, gật đầu.
.
Duẫn Hạo lại cười buồn, ho nhẹ hai tiếng.
.
"Đệ không sao chứ?" Chính Thù có chút lo lắng nhìn Duẫn Hạo.
.
Duẫn Hạo lắc đầu "Ca, huynh đến chỗ Tại Trung đi, đệ muốn ở một mình."
.
Chính Thù gật đầu, liền ly khai.
.
Chính Thù vừa khép cửa lại, Duẫn Hạo khó nhịn từ vô thanh vô tức nhỏ lệ trở thành thấp giọng nức nở. Một mình trong phòng khóc không ngừng. Lúc này đã không còn Trang chủ Trịnh Duẫn Hạo lãnh khốc, đứng trên muôn người nữa, mà chỉ còn một Trịnh Duẫn Hạo đau khổ bởi trái tim tan nát.
.
Tại Trung a, có phải là ngày trước ta thường xuyên khiến đệ phải một thân một mình khóc như thế này không? Có phải tên khốn ta luôn khiến đệ thương tâm không? Xin lỗi, ta thực sự xin lỗi!!! Ta biết bản thân có nói xin lỗi nhiều đến thế nào cũng chẳng thể bù đắp được những thương tổn ta đã gây ra cho đệ. Nhưng Tại Trung a, dù biết là vô dụng, nhưng ta cũng chỉ biết nói ra hai chữ đó thôi!
.
Tại Trung a, xin lỗi đệ!
.
Tại Trung, quả thực nếu lúc này đệ vẫn kiên quyết muốn rời khỏi đây, ta... chấp nhận buông tay. Chỉ mong trước khi đi, đệ có thể cho ta thêm một cơ hội, để ta có thể nói một điều. Ta thực sự yêu đệ, Tại Trung a... Ta kỳ thực từ rất lâu rồi đã yêu đệ! Có lẽ là từ lúc nhìn thấy đệ, trái tim Trịnh Duẫn Hạo đã không còn thuộc về bản thân ta nữa rồi... Tại Trung!