Tối hôm đó... tôi cứ đứng đấy, ngắm nhìn làn khói màu xám tro bay ra từ ống khói cao ngất, lặng lẽ rơi nước mắt. Trong sự ồn ào, náo động, xung quanh đều là người xa lạ, tôi chỉ cảm nhận được sự ấm áp từ lồng ngực của Cô - nơi mang đến cho tôi sự an ủi.
Tôi chợt nhận ra, trong trận chiến này, tôi không hề lẻ loi một mình. Cô của tôi, cũng chính là em gái của cha tôi, đã đồng ý nuôi dưỡng một người mất cả cha lẫn mẹ như tôi mà không một lời oán than.
Nhưng thật ra thì, cảm giác trống rỗng khi đột nhiên mất đi thứ quan trọng vẫn còn đó, không một ai có thể lấp đầy được.
Ngày đầu tiên bước vào cung điện Sawetwarit, tôi đã cảm nhận được cảm giác xa lạ đập vào mắt. Dù mỗi một câu nói Đức vua thốt ra đều đang truyền tải sự chào đón của ông ấy dành cho tôi, nhưng tôi vẫn cảm giác bản thân chỉ là một kẻ không thể không ăn nhờ ở đậu ở nơi đây.
Cô đã chuẩn bị cho tôi một căn phòng ngủ riêng rộng rãi, được trang trí tinh tế, cũng tạo cơ hội cho tôi được học trung học ở một nơi danh giá trong hoàng cung và trao cho tôi tình yêu cùng sự quan tâm. Bà ấy đã dạy tôi những kỹ năng và cử chỉ lễ nghi cơ bản, cần thiết để trở thành một quý cô quý phái. Cô đã dành cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối, khiến cho tôi vui vẻ tiếp nhận tất cả những điều này...
Nhưng cảm giác trống rỗng này vẫn khắc sâu trong tim tôi, giống như nó đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cơ thể của tôi.
Tôi vẫn luôn tồn tại trong sự trống rỗng như thế này...
Cho đến một hôm, tôi gặp được "cô nhỏ" mà tôi chưa từng gặp mặt.
... Công chúa Anilaphat Sawetwarit.
Tôi đã từng được nghe danh cô con gái nhỏ của Đức vua này. Nàng là đứa con gái được Đức vua yêu thương nhất, cưng chiều nhất. Tôi chỉ tò mò nên nghe ngóng chút chút thôi. Trong mắt tôi, từ xưa đến nay, vương công quý tộc đều luôn trọng nam khinh nữ.
Sau này, vào cái hôm có cơ hội được nhìn thấy công chúa Anilaphat trong đình nghỉ mát ở cung điện Bua, tất cả mọi lo nghĩ đều tan thành mây khói ngay trong khoảnh khắc đó.
Bởi vì tôi được nhìn thấy vị công chúa nhỏ này, đẹp đến mức trông hệt như một pho tượng được các vị thần điêu khắc. Công chúa cao và ốm hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Nước da láng mịn, nhẵn nhụi, tựa như một khối ngọc được tạo hình một cách khéo léo. Trên gương mặt mê người kia là hàng lông mày mảnh, xinh đẹp, khiến cho người khác phải chú ý. Đôi mắt đen láy, hình bầu dục lóe ra ánh sáng rực rỡ. Sống mũi cao thẳng, sắc sảo. Bờ môi sáng màu, đầy đặn, gợn sóng mỹ lệ, giống như được vẽ ra.
Cô bé xinh xắn này đang chơi gấp giấy với người hầu Prik ở Tiền Điện, vô cùng hào hứng.
Trực giác của tôi nói cho tôi biết, cô bé này chính là công chúa Anilaphat... cô nhỏ của tôi.
"Xin chào, ta tên là Anil. Nàng tên gì vậy?"
Công chúa nhìn thấy tôi đứng phía xa xa chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, bèn lớn tiếng, cao giọng hỏi tôi.
"Ta tên Pilantita." Tôi có chút không có sức lực, nhỏ giọng trả lời: "Biệt danh của ta là Pin."
"Aaa..." Đôi mắt đen láy của nàng càng thêm tỏa sáng, dường như vô cùng hứng thú đối với tôi.
"Khun Pin, bây giờ đang ở cung Bua với Cô Pad, đúng không nhỉ?"
"Vâng."
"Ta có thể gọi nàng là khun Pin không?"
Công chúa Anil mỉm cười, trên hai má lộ ra lúm đồng tiền thật sâu, trông vô cùng hoạt bát và đáng yêu.
"... Được, Người muốn gọi ta như thế nào cũng được ạ." Tôi cúi đầu, nhìn bàn chân của mình.
"Khun Pin mấy tuổi?"
"Mười ba tuổi ạ."
"Ta mười hai tuổi..." Gương mặt xinh đẹp xinh xắn kia lúc này có vẻ hơi chán nản.
"Ta có thể không kêu nàng là chị được không? Bởi vì chúng ta chỉ hơn kém nhau một tuổi thôi."
Tôi bật cười, cảm thấy người trước mặt vô cùng khiến cho người khác yêu thích.
"Xin Người cứ tự nhiên ạ."
"Vậy ta sẽ gọi nàng là khun Pin như bình thường nhé." Nụ cười xán lạn trên gương mặt của nàng giờ phút này, dường như đã trở thành ánh mặt trời thứ hai đang dâng lên trong thế giới của tôi.
"Bởi vì ta muốn làm bạn của khun Pin, không muốn làm em gái đâu."
Nàng vẫn chưa biết... thật ra không chỉ không phải là em gái.
Mà bản thân nàng còn có một vai vế là cô nhỏ của tôi...
"Khun Pin ơi, nàng có biết Prik không?" Công chúa chỉ vào cô bé có nước da ngăm đen và mái tóc xoăn tít. Em ấy đã trưng sẵn nụ cười rạng rỡ, chờ đợi tôi chào hỏi em ấy: "Pin, đây là khun Prik. Khun Prik, đây là Pin."
"Hả..."
Tôi có chút hoang mang, đứng sững tại chỗ. Còn Prik thì không ngừng liếc mắt, cho đến khi hiểu được ý của chủ nhân, mới miễn cưỡng thốt lên.
"Trời đất ơi!"
"Ôi xin lỗi nhé, để ta nói lại." Công chúa cười vô cùng vui vẻ: "Prik, đây là khun Pin. Khun Pin, đây là Prik."
"Xin chào, khun Prik."
Tôi vội vã chào hỏi Prik, sợ cô công chúa này lại bày trò gì nữa.
"Không, không, không được, không được. Khun Pin chào Prik như vậy thì Prik sẽ bị con chấy cắn đầu* mất."
"Nếu như Prik sợ bị chấy cắn đầu..."
Công chúa nhỏ dùng ngón tay gõ gõ mép tóc của mình một cách có tiết tấu, vẻ mặt nghiêm túc, như đang cố gắng tự hỏi.
"Thì khun Prik nên học cách gội đầu mỗi ngày đi, biết chưa hả..."
Nghe đến đó, tôi không thể không cắn chặt môi, mới kiềm được không bật cười thành tiếng. Cùng lúc dó, Prik giơ hai tay lên, cào cào mái tóc đến mức rối nùi, dáng vẻ vô cùng sầu não.
Kì lạ là, sự trống rỗng trong lòng tôi...
Tựa như đã được lấp kín bằng thứ mà tôi đang khuyết thiếu...
Dù đây đều là một vài chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể, nhưng...
Lúc bấy giờ, điều tôi biết chính là...
Cô nhỏ của tôi thực sự quá tốt.
(2)
"Khun Pin?"
Nơi phát ra tiếng kêu, công chúa nhỏ đang bận rộn xếp những chiếc chong chóng đủ màu sắc với đồng bọn của mình.
"Vâng."
Tôi vừa đáp lại, vừa mang món điểm tâm krathong thong** đến trước mặt công chúa. Công chúa Anilaphat không hề cảm thấy hứng thú với món điểm tâm như Prik. Đứa nhóc kia đang nhìn theo món krathong thong trong mâm, nhìn một cách chăm chú, không ngừng nuốt nước bọt, còn lè lưỡi, liếm môi một cái.
"Khun Pin, nàng cảm thấy chiếc chong chóng nào đẹp nhất?"
"Chắc là chiếc màu cam..."
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó trả lời. Chiếc chong chóng màu hồng mà Prik làm không chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, lồi lõm, mà ở giữa rõ ràng dính đầy vết nhựa cao su. Còn cái chong chóng màu xanh lam công chúa làm kia thì tựa như một đóa hoa hướng dương lớn vậy, không phải là loại chong chóng cắm trên ống hút.
Cái trông có vẻ không tệ nhất, có lẽ là chiếc chong chóng màu cam kia. Công chúa đang tỉ mỉ trang trí một vài chi tiết cho nó, đế nó trông càng đẹp hơn những chiếc chong chóng khác mà công chúa đã làm.
"Công chúa điện hạ." Prik nói, nuốt một ngụm nước bọt lớn.
"Công chúa điện hạ có thể tạm đặt chiếc chong chóng trên tay xuống, ăn chút krathong thong được không ạ?"
"Prik đói bụng à?" Tròng đen trong mắt nàng vẫn lấp lánh một loại ánh sáng mà tôi chưa từng nhìn thấy.
"Vậy Prik ăn trước đi."
"Được không ạ?"
Prik quay người lại, đối diện với đôi mắt có chút tức giận của tôi. Dù tôi không nói thẳng, nhưng Prik vẫn dễ dàng nhận ra.
"Nói sao đi nữa thì vẫn nên để cho công chúa ăn trước, đúng không ạ?"
Prik nói một cách bất lực.
"Được thôi." Công chúa Anil khẽ cười, nói: "Đây là do Cô Pad làm hả, khun Pin?"
"Những món này là do ta tự làm." Tôi có chút ngượng ngùng, cúi đầu trả lời: "Là P'Koi dạy cho ta làm ạ."
"Vậy à?" Công chúa Anil vẫn khẽ cười nói như cũ: "Vậy phải ăn nhiều một chút rồi."
"Nếu như mùi vị không ngon thì ta xin lỗi trước vậy."
"Khun Pin, ăn chung với ta đi."
Công chúa Anil nói, giơ tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống đối diện nàng. Tôi chưa bao giờ nhận được sự chào đón thân thiện như vậy, vô cùng không quen, đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao.
"Nếu như khun Pin ngồi xuống ăn chung với ta thì krathong thong này sẽ càng ngon hơn nhiều."
Tôi vừa nghe thấy công chúa Anil nói thì lập tức bật cười. Trước kia, mặc dù từng nghe lời đồn, nói cô con gái nhỏ của cung điện Sawetwarit tuy vô cùng tinh nghịch, nhưng nàng lại đối xử rất thân thiện với mọi người, nói chuyện với ai cũng dịu dàng, dễ mến, dù cho đối tượng là người hầu của nàng đi chăng nữa.
"Nếu Người đã nói như vậy rồi thì sao ta dám từ chối chứ."
Tôi ngồi xuống đối diện công chúa Anil. Nhìn ra được, lời của công chúa không chỉ là khách sáo. Lúc này, công chúa vô cùng thẳng thắn chia cho tôi và Prik vài miếng krathong thong.
Tôi mỉm cười, lẳng lặng nhấm nháp món krathong thong tự làm. Phía còn lại, Prik thích ăn vặt đang nhai nhồm nhoàng một miệng lớn, khiến cho tôi không kiềm chế được phải giơ ngón trỏ lên, khuyên răn đứa trẻ này ngay trước mặt công chúa Anil.
"Ăn từ từ thôi, Prik." Công chúa lập tức chú ý đến thái độ của tôi, vội vàng cảnh cáo Prik, giống như đang muốn lấy lòng tôi: "Coi chừng mắc nghẹn đó."
"Ây ui, ông úa (công chúa)."
Prik trả lời, nhưng trong miệng vẫn còn nhét đầy krathong thong.
Sau khi dùng điểm tâm xong, công chúa lại tiếp tục say mê chế tác chiếc chong chóng màu cam của nàng. Không bao lâu sau, chiếc chong chóng đã được làm xong. Công chúa mỉm cười đắc ý, sau đó ra sức thổi, chong chóng lập tức xoay tròn theo sức gió.
Sau khi nàng nhìn chiếc chiếc chong chóng giấy xoay tròn vừa nhanh vừa mạnh như trong dự đoán của bản thân, công chúa Anil bèn đưa chiếc chong chóng đến trước mặt tôi.
"Cái này tặng cho nàng."
"Hả, cái này tặng cho ta sao?"
"Ừm."
Công chúa Anil nói, đưa mặt đến gần tôi. Khi đến sát lại gần như vậy, gương mặt xinh đẹp của nàng lại càng xinh đẹp hơn tất cả vạn vạn tôi đã nhìn thấy trên thế gian này. Đôi mắt kia của nàng càng thêm rực rỡ, giống như sao trời sáng lấp lánh giữa đêm tối không trăng.
"Nhưng ta không chơi chong chóng." Tôi tùy tiện tranh luận.
"Nàng không cần chơi, chỉ cần giữ để đó là được." Công chúa Anil lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Chỉ cần khun Pin giữ nó thì ta đã vui lắm rồi."
"..."
"Nếu như khun Pin nhận chong chóng của ta, chứng tỏ khun Pin chịu làm bạn với ta."
Công chúa Anil nói, giơ chong chóng lên cao cao, khiến cho tôi không thể không ngẩng đầu nhìn nó...
Bốn góc của tờ giấy màu màu cam được xếp vào giữa, thoạt nhìn tựa như một đóa hoa đang xoay tròn. Dưới bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không một đám mây, nó trông xinh xắn như bức tranh của một họa sĩ hài hước.
"Cảm ơn công chúa điện hạ."
Tôi giơ tay nhận lấy chiếc chong chóng giấy, trong lòng trỗi dậy rất nhiều cảm xúc tôi chưa từng có.
"Nếu như ta muốn xin khun Pin thứ gì đó..."
"..."
"Thì nàng có thể cho ta được không?"
Đôi mắt của công chúa lúc này sáng lấp lánh, khiến cho tôi không dám nói ra những lời trái lương tâm.
"Nếu như ta có thể làm được... thì ta sẽ cố hết sức để làm."
Tôi ngẩng mặt lên, thâm tình nhìn gương mặt tươi cười của người trước mặt.
"Vậy là tốt rồi." Khóe miệng của công chúa Anil mang theo ý cười.
"Tốt cái gì?"
"Ta tin khun Pin có thể làm được, nên mới nói tốt rồi á. Vì điều ta muốn xin khun Pin chính là, khi chúng ta nói chuyện với nhau thì đừng dùng từ ngữ hoàng gia nhé, chỉ vậy thôi."
"Tại sao... ta không hiểu."
"Ta muốn trò chuyện như những người bạn với khun Pin, không cần dùng mấy cái từ ngữ hoàng gia phức tạp kia."
Công chúa Anil nói là "bạn bè".
Trước giờ tôi chưa từng có "bạn bè".
"Tại sao..."
"Bởi vì bạn bè không dùng từ ngữ hoàng gia..."
"..."
"Bây giờ, khun Pin chính là người bạn tốt nhất của ta..."
(3)
"Sao Anil cứ nghịch ngợm mãi vậy?" Nhìn đầu gối trắng trẻo của Anil lại có thêm vết thương hồng hồng mới, tôi không kiềm được phải lên tiếng cằn nhằn.
"Ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi, đừng có leo cây nữa."
"Lần trước, khun Pin không cho ta leo cây muồng hoàng yến. Ta đã tuân thủ nghiêm chỉnh mỗi một câu nói còn gì."
"Ta nói là tất cả các cây, không phải chỉ là muồng hoàng yến." Nghe thấy công chúa Anil tiếp lời, tôi nhíu mày, có chút phát cáu.
"Không cần nói nữa, lần này là rơi từ cây bàng xuống, Anil không sai."
"Thật không?" Anil khẽ cười nói: "Ta không phải cố ý, khun Pin có thể đừng giận được không?"
"..."
"Được không vậy..."
Dường như mỗi khi tôi nhìn thấy đôi mắt đen láy kia của Anil lóe lên ánh sáng cầu xin thì dù tôi có khó chịu cỡ nào cũng sẽ đột nhiên mỉm cười, đừng nói chi là nàng lại còn mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền trên hai má mà tôi yêu thích nhất.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng tôi cũng đều sẽ bại trong tay Anil...
"Ta không giận, ta không giận nữa." Tôi không thể làm gì khác hơn là tránh khỏi ánh mắt của cô bé, giả vờ như một bác sĩ chuyên nghiệp, tập trung xử lí vết thương của Anil.
"Nếu như lần sau còn ngã nữa thì ta cam đoan sẽ không quan tâm nữa."
"Có nghĩ là, nếu như ta còn để bị thương." Anil lộ ra nụ cười gian xảo: "Thì khun Pin sẽ không chăm sóc cho ta nữa, đúng chứ?"
"Ừm."
Tôi rất chắc chắn với giọng nói nghiêm túc lúc này của mình, nhưng tôi vẫn đang cúi đầu, muốn đề phòng cái người mỉm cười gian xảo trước mặt.
"Nhưng Anil biết." Nàng hay tự xưng bằng tên. Mỗi khi nàng muốn cầu xin chuyện gì thì nàng sẽ thường hay làm như vậy.
"Khun Pin sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu."
"Đợi mà xem." Thấy Anil vẫn cố chấp như vậy, tôi kiêu ngạo ngẩng đầu.
"Xem thử rốt cuộc Anil có thể đánh bại ta hay không..."
(4)
Đáng tiếc, sau khi tôi nói ra những lời như mệnh lệnh kia với Anil thì nàng vẫn tiếp tục "không ngừng" trèo lên đủ lại cây to cây nhỏ. Chỉ cần nghe thấy Đức vua thích cái cây nào nhất thì công chúa Anil sẽ gần như ngay lập tức đến chào hỏi.
Đối với Anil mà nói, tiếp tục kiếm chuyện quậy phá, có lẽ cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng cái câu không còn quan tâm Anil nữa kia của tôi, dường như lại có chút không thực tế...
... Bởi vì tôi không đành lòng nhìn thấy công chúa nhỏ chịu đựng cơn đau mỗi khi rơi từ trên cây to xuống.
"Lần này có vẻ bị thương nặng lắm." Tôi nhíu mày.
"Chảy máu luôn rồi."
Tôi nói sau khi biết được chuyện công chúa Anil rơi từ một gốc tử vi đương lúc nở hoa ở trong cung Bua.
"Vì hoa hoa tử vi nở đẹp quá mà." Công chúa mỉm cười vô cùng đáng yêu.
"Cho nên ta mới muốn hái một nhánh tử vi thật lớn làm quà tặng cho khun Pin."
"Tại sao lại muốn tặng quà cho ta?"
Anil đứng lên, đến gần tôi, sau đó hỏi một cách rõ ràng.
"Cần phải có lí do à?"
"...Ừm."
"Chỉ là, Anil cảm thấy khun Pin hợp với màu tím hồng thôi." Đôi mắt đen láy của nàng lóe lên ánh sáng.
"Khun Pin không thích hoa à? Hồi chiều ta có nghe thấy khun Pin nói muốn một cành hoa tử vi chưa tàn để cắm vào bình hoa mà."
Nghe thấy những lời nói ngây thơ của Anil, tôi nhướng mày, chậm rãi nhìn thoáng qua bó hoa tử vi to kia. Giữa những đóa hoa màu tím hồng, điểm xuyến lấm tấm màu trắng.
"Nếu như đây là lí do khiến cho Anil bị thương thì ta không còn thích nữa."
Đây là lần đầu tiên tôi không hề do dự nói ra tiếng lòng của mình. Khi ý thức được điều này, tôi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia của Anil chợt đỏ bừng. Còn gương mặt tôi lúc này cũng đột nhiên nóng lên một cách khó hiểu.
"Nhưng mà, ta vẫn mong rằng khun Pin có thể thích bó hoa tử vi này." Anil nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta đã bị thương như vậy rồi mà Anil vẫn không thể thích nó chút nào sao?"
"..."
"Ta chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của khun Pin thôi mà."
Nghe thấy lời cầu xin của Anil, một dòng nước ấm không biết từ đâu chảy đến, tràn vào nội tâm của tôi. Tựa như dung nham nóng bỏng phun trào, nhanh chóng lan ra khắp mảnh đất khô cằn, nứt nẻ.
Nếu như không tính Cô Pad... Anil chính là người đầu tiên quan tâm đến tôi, mặc dù là theo những cách nằm ngoài dự đoán của tôi.
"Vậy xem như bó hoa này là ngoại lệ đi..." Tôi mỉm cười với người trước mặt.
"Ta sẽ đặt nó vào bình hoa trong phòng ngủ, từ sáng đến tối đều có thể nhìn thấy nó."
Anil nghe thấy vậy thì nở nụ cười ngọt ngào với tôi. Cho đến khi nghe thấy câu tiếp theo, mới miễn cưỡng thu lại nụ cười.
"Nhưng mà..."
"Hửm?"
"Sau này, Anil tuyệt đối đừng leo cây hái hoa cho ta nữa."
"... Tại sao?""
Cô bé nghiêng đầu, giả bộ tò mò, buộc tôi phải nói ra câu tiếp theo.
"Bởi vì ta không muốn Anil lại bị thương nữa..."
"Ta sẽ rất lo lắng."
- --------
*Một câu thành ngữ của Thái Lan, có thể hiểu là bị tổn thọ.
**Một món điểm tâm của Thái Lan, có hình dạng như hoa đăng. Phần vỏ ngoài được làm từ hỗn hợp lúa mì, trứng vịt, nước cốt dừa, sau đó bỏ vào khuôn có hình như hoa đăng, sau đó lại bỏ nhân thịt gà, cà rốt, khoai tây đã được nêm nếm và nấu chín.