Chiều tối hôm nay, thời tiết rất nóng và oi bức. Tuy là vậy, nhưng tôi và P'Koi vẫn lựa chọn ngồi lột maprang để chuẩn bị làm món maprang ngâm si rô và đá cho Cô ở hàng hiên của cung điện Bua. Đột nhiên, tôi phát hiện bản thân hầu như vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của người nào đó. Vào khoảng thời gian này, người nào đó và đồng bọn của nàng thường sẽ hay lang thang khắp các ngôi đình bên sông một cách trùng hợp, hoặc là cố tình, tùy vào cách diễn đạt.
Nhưng hôm nay tôi lại không thấy cặp đôi đó, dù chỉ là một cái bóng...
"Hôm nay, nghe nói công nương Dararai, em gái của hoàng hậu Alisa, đã vào cung thăm chị của mình." P'Koi chợt thốt lên một cách không báo trước.
"Bà ấy đến cùng với cô con gái duy nhất của mình là vương tôn nữ Euang, thưa tiểu thư."
"Ta biết rồi." Tôi giả vờ trả lời P'Koi như thể không hề có hứng thứ muốn xen vào việc của chủ nhân Tiền Điện.
"Tại sao P'Koi lại đột nhiên nhắc đến chuyện này vậy?"
"Tôi thấy tiểu thư đang tìm công chúa Anil ạ."
"Ta thể hiện ra rõ ràng vậy sao?" Tôi nhướng mày, có chút không chắc chắn về hành vi của mình.
"Vâng, thưa tiểu thư." P'Koi nói, mỉm cười vô cùng hiền lành.
"Cổ của tiểu thư dài lắm rồi ạ."
Mặt của tôi đột nhiên nóng bừng lên, tôi mím chặt môi và vờ nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt của P'Koi như mọi ngày.
"Sẵn tiện thì, có phải công chúa Anil cũng phải ở lại chào đón họ hàng của Người, cho nên Người mới không dạo chơi xung quanh cung điện Bua như thường ngày không?"
Tôi quyết định hỏi thắng P'Koi vì lúc này lòng hiếu kì đã chiếm thế thượng phong, đánh bại sự kiêu ngạo của tôi.
"Vâng, thưa tiểu thư." P'Koi nói trong khi tay của bà không ngừng lột vỏ maprang.
"Vương tôn nữ Euang là chị họ thân thiết nhất với công chúa Anil. Công chúa Dararai cũng rất yêu mến công chúa Anil, cháu gái nhỏ nhất của bà ấy. Mỗi lần bà ấy đến, bà ấy chỉ gọi mỗi công chúa Anil thôi ạ."
"Có vẻ như tất cả mọi người đều yêu thích công chúa Anil nhỉ, P'Koi?"
Không hiểu sao tôi lại bật cười khi nghĩ đến nụ cười như ánh mặt trời của cô nhỏ của tôi, công chúa Anil.
"Vâng, công chúa Anil rất vui vẻ và trong sáng. Ai nhìn thấy cũng yêu quý Người."
Tôi khẽ cười trước lời nói của P'Koi sau đó lại tiếp tục cúi đầu, tập trung lột vỏ maprang.
"Vương tôn nữ Euang... đã trở thành một cô gái trưởng thành chưa?"
Tôi hỏi P'Koi sau khi chúng tôi đã im lặng được một lúc.
"Vương tôn nữ đã trổ mã thành một cô gái rồi ạ. Nàng ấy rất đẹp, nhất là khi nàng mặc trang phục Lan Nạp. Làn da trắng, khuôn mặt thanh tú, cử chỉ nho nhã, lễ độ, rất có phong thái thục nữ."
Tôi gật đầu đáp lại P'Koi với thái độ lơ đãng, có chút mất tập trung.
"Tiểu thư Pin cũng xinh xắn lắm ạ, phong cách của tiểu thư cũng rất gọn gàng và đáng yêu."
"Thật sao?"
Tôi giả vờ nhướng mày ra vẻ đã hiểu. P'Koi sợ tôi sẽ thất vọng, nên bà ấy đã vội vàng lấy lòng tôi một chút.
"Vâng, thưa tiểu thư." P'Koi gật đầu như sợ tôi sẽ không tin.
"Giữa vương tôn nữ Euang và công chúa Anil thì ai là người đẹp hơn?"
"Ồ, rất khó để so sánh với công chúa Anil ạ. Người là một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt. Công chúa Anil đẹp như một bức tượng. Dáng người cao gầy, lả lướt, làn da mịn màng. Gương mặt căng bóng của Người như một bức tranh vẽ. Chỉ có điều Người quá nghịch ngợm thôi, thưa tiểu thư."
"Xem ra, hai người đẹp của P'Koi đang sánh bước bên nhau ở phía đằng kia kìa."
Khó có thể xem như tôi tình cờ nhìn thấy họ, bởi vì ánh mắt của tôi vẫn luôn hướng về phía cong đường công chúa Anil thường hay đi mỗi khi đến cung điện Bua.
Khiến tôi tận mắt chứng kiến cô gái mà P'Koi liên tục khen ngợi đang đi sát ngay bên cạnh công chúa Anil, hành động thân thiết cứ như hai người họ là chị em chung dòng máu vậy.
Tôi sững người một lúc...
Cảnh tượng trước mắt tôi đẹp như tác phẩm nghệ thuật của một họa sĩ đại tài.
Xinh đẹp... nhưng phiền phức.
Vương tôn nữ Euang là một cô gái trẻ tuổi có dáng người thon thả. Dù hôm nay nàng ấy không mặc trang phục Nạp Lan như P'Koi ao ước nhưng chiếc váy dài hiện đại và ngọt ngào càng làm tôn lên vẻ ngoài xuất chúng của nàng ấy. Tôi nhíu chặt mày ngay khi tôi trông thấy cái người cao cao đang đi bên cạnh nàng ấy trưng ra nụ cười ngọt ngào với tôi từ phía xa xa.
Chậc!
Ai thèm cười với Anil chứ?
(2)
"Hai người đang lột maprang hả, khun Pin, Mae Koi?" Anil reo lên bằng giọng trong trẻo ngay khi nàng đặt chân vào hàng hiên của cung điện Bua.
"Có thứ gì cho ta và khun Euang ăn không?"
Tôi liếc nhìn chủ nhân của giọng nói trước khi nhìn sang cô gái đang đứng ngay bên cạnh nàng. Tôi càng nhìn kỹ thì càng càng trông thấy rõ gương mặt của vương tôn nữ Euang đẹp đến nhường nào, vượt xa tưởng tượng của tôi. Gương mặt của nàng ấy tinh xảo, đôi mắt nâu to tròn, sáng long lanh. Bờ môi sáng màu, đầy đặn của nàng ấy vô cùng cân xứng với chiếc mũi thon gọn.
"Có chor muang**, thưa công chúa" P'Koi vội vã trả lời Anil.
"Nô tỳ sẽ mang nó đến cho Người ngay ạ, thưa công chúa."
"Bà không cần vội vàng vậy đâu, P'Koi." Tôi cắt ngang bà ấy, giọng nói lạnh lẽo đến mức chính bản thân cũng cảm nhận được.
"Cẩn thận bà sẽ bị trượt té và đập đầu đó."
"Vâng, thưa tiểu thư."
P'Koi đáp lời tôi trước khi nhanh chân đi vào nhà bếp chính của cung Bua.
"Anil muốn giới thiệu khun Euang với nàng, khun Pin."
Anil áp sát mặt lại gần, mắt mở to, dáng vẻ vô cùng ngang ngược. Tuy nhiên, vì một vài lí do nào đó, tâm trạng của tôi không giống như cảm giác đối với Anil trước kia.
"Vâng..." Tôi đáp lại ngắn gọn.
"Đây là khun Euang, hay còn gọi là vương tôn nữ Euang, cháu gái của mẹ ta." Anil mỉm cười rồi quay sang vương tôn nữ Euang: "Khun Euang, đây là Pilantita, cháu gái của cô Pad.."
"Xin chào, tiểu muội."
Không chỉ gương mặt, giọng nói của nàng ấy cũng vô cùng ngọt ngào.
"Xin chào, khun Euang."
Tôi giơ tay chào hỏi, đoán chắc vương tôn nữ Euang lớn tuổi hơn, vóc dáng hiện tại của nàng ấy hệt như một cô gái trưởng thành, không như tôi và Anil, vẫn còn trong thời kì quá độ từ những cô bé thành những cô gái.
"Ta đưa khun Euang đến cung Bua vì ta đã khoe với tỷ ấy rằng những món ăn nhẹ ở cung Bua chính là món khoái khẩu của ta."
Anil nói, nhưng tôi lại không nghe lọt tai như mọi khi.
"Thật sao?" Giọng nói của tôi nghe qua vô cùng bình tĩnh.
"Ừa." Cô gái cao ráo kia vẫn cười rạng rỡ, bất giác lại lộ ra lúm đồng tiền
"Hơn cả vậy nữa, tiểu muội. Muội muội nói không ngừng nghỉ về việc những món ăn nhẹ ở cung Bua ngon lành cỡ nào."
"Thật đó, thưa tiểu thư."
Prik........ Tôi rất ngạc nhiên vì bản thân không hề chú ý đến sự tồn tại của Prik.
"Nếu như nó ngon, thì cứ ăn nhiều một chút."
"..."
"Tiếc là ta không làm nhiều lắm." Ta nhìn gương mặt tươi cười lấy lòng, khiến người ta phiền lòng kia, không kiềm được phải lên tiếng.
"Ta không biết công chúa Anil sẽ ghé qua... và còn dẫn theo khách đến nữa."
"Vậy thì ngày nào ta cũng sẽ đến cung điện Bua nhé."
"Người đã đi những chỗ nào rồi?" Tôi giả vờ hỏi.
"Ta đưa khun Euang đi dạo trong cung."
Công chúa Anil khẽ cười nói, nhưng lại không biết tâm trạng của tôi đã như mây đen dày đặc. Đúng lúc này, P'Koi đem một mâm chor muang đến. Prik nhanh chóng đến giúp đỡ, còn không ngừng lè lưỡi liếm môi, khiến cho tôi không khỏi tức giận liếc em ấy một cái.
"Em xin lỗi ạ." Prik rụt cổ, trưng ra nụ cười tinh nghịch.
"Em không kiềm lòng được, đói bụng ạ."
"Trông nó ngon quá đi. Ta cũng muốn ăn ngay bây giờ, khun Pin."
"Đúng vậy đó, muội muội." Vương tôn nữ Euang nói trong khi mỉm cười ngọt ngào với Anil.
"Khun Pin làm hết những món này à?"
"Ta và P'Koi cùng làm." Tôi kiêu ngạo hất cằm.
"Xin hãy ăn nhiều một chút, khun Euang."
"Vâng, tiểu muội."
Giọng nói ngọt ngào đó của vương tôn nữ Euang như một khúc hát ru, có thể dễ dàng khiến cho người ta chìm đắm. Nếu như không phải khung cảnh trước mắt khiến cho tôi cảm thấy có chút chướng mắt, hơi nhíu mày thì có lẽ tôi cũng đã chìm vào đó rồi.
Cảnh tượng vương tôn nữ Euang dùng một chiếc muỗng nhỏ cẩn thận chia miếng chor muang thành bốn phần, trước khi múc lấy một miếng, cẩn thận thổi nguội sau đó lại dịu dàng đút vào miệng Anil đã đập vào mắt tôi.
"Nóng lắm đó, muội muội. Ăn từ từ thôi nhé."
(3)
Cả vương tôn nữ Euang và Anil đều đã quay về Tiền Điện được một lúc, nhưng cảm xúc chán chường vẫn quanh quẩn trong lòng tôi như cũ, tựa như bầu không khí nóng ẩm đầy hơi nước hỗn tạp và nặng nề trước khi trời mưa.
May mắn là, tôi đã quay về phòng ngủ của mình được một lúc.
Không may là, tôi không biết nên giải quyết đống suy nghĩ hỗn loạn của mình như thế nào.
Tôi không thể hieur được tại sao tôi lại không hề vui vẻ như tôi đã từng khi được nhìn thấy Anil sung sướng ăn món tráng miệng như trước kia.
Hơn thế nữa, tôi càng thêm phiền lòng khi nhìn thấy Anil mỉm cười với vương tôn nữ Euang giống như cả thế giới này chỉ dành riêng cho Anil và vương tôn nữ Euang, chỉ hai người họ.
Tôi chỉ có thể cầm quyển nhật kí lên và viết ra những suy nghĩ của mình. Tôi trân quý quyển sổ như một người bạn thân thiết của mình - người sẽ lắng nghe những câu chuyện tích cực lẫn tích cực của tôi một cách vô điều kiện.
Ngày 12 tháng 3*,
Ta vẫn luôn không thích Anin được nhiều người vây quanh như vậy. Anin luôn mỉm cười với tất cả mọi người. Nụ cười của Anin vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp như vậy, khiến cho ta chỉ muốn giấu nó cho riêng mình.
Nhưng sao có thể được chứ?
Ta rất không vui. Anin chỉ cảm thấy hứng thú với vương tôn nữ Eaung - người chị họ đến từ Chiang Mai kia thôi. Anin dẫn nàng ấy đi dạo trong cung điện, còn mời nàng ấy đến cung điện Bua dùng điểm tâm nữa. Chẳng lẽ Anin không biết hay sao? Những món điểm tâm đó, ta đặc biệt chỉ làm riêng cho Cô và Anin thôi.
Không có dư ra cho "người khác" nếm thử đâu.
Ta biết Anin rất đáng yêu...
Nhưng Anin có thể chỉ đáng yêu khi ở bên cạnh ta hay không?
Tôi chỉ có thể viết đến đó rồi đóng quyển sổ lại, không biết nên làm gì tốt hơn ngoài chuyện đó.
Cho đến giờ phút này, tôi chưa từng trách Anil vì những vấn đề của bản thân.
Tôi chỉ trách những cảm xúc không khống chế được của bản thân.
(4)
Trong trường, người luôn ở bên cạnh Anil không phải là Prik, người mà tôi vô cùng quen thuộc. Thay vào đó, người đó lại là Alisara, người con gái thứ hai của ngài Đại sư nước Anh. Cô ấy có một gương mặt mê người, giống như những ngôi sao nổi tiếng, nhận được sự theo đuổi của rất nhiều nam sinh trong trường
Nơi nào có Anil thì nơi đó sẽ có bóng dáng của khun On, giống như hai người là chiếc bóng của nhau vậy.
Nếu bạn hỏi tôi có quen với việc đó không... tôi đã quen với nó rồi.
Nếu bạn hỏi tôi có thích việc đó không... tôi không thích nó.
Tôi thậm chí không thích cô ấy, đặc biệt là trong học kì này. Mỗi buổi trưa, khi tôi đi đến căn tin dùng bữa, tôi thường xuyên trông thấy Anil bị một đám người vây quanh. Nhưng ngồi bên cạnh Anil chỉ có một người. Đó chính là khun On.
Những người bạn của Anil luôn ngồi ở chiếc bàn bên dưới gốc muồng hoàng yến lớn tỏa bóng mát. Khi họ ngồi chung với nhau, Anil lại càng trông giống một người thích lắng nghe, vô cùng kiệm lời. Nàng chỉ luôn trưng ra nụ cười rạng rỡ, lại trổ hết tài năng giữa một đám người, khiến cho người khác phải để mắt đến, tựa như mặt trời thứ hai được các vệ tinh to nhỏ vây quanh.
Cùng lúc đó, tôi và người bạn tốt Wilaiporn của mình thường sẽ ngồi ở một cái bàn ở một góc, nơi ánh nằng hầu như không thể chiếu đến. Tôi luôn lựa chọn chỗ ngồi có thể nhìn thấy chỗ của Anil. Đôi khi, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên với hành vi của mình. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định thuận theo lòng mình.
Mỗi khi Anil chú ý đến tôi, vẫy tay chào tôi, đồng thời lộ ra nụ cười xán lạn, tôi luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bởi vì những lúc như thế này, bạn bè của Anil, bao gồm cả khun On đều sẽ kinh ngạc, nhìn về phía tôi. Cho nên, tôi đều ra vẻ như không chú ý đến việc Anil đang chào hỏi tôi.
Nhưng dù tôi giả bộ không chú ý đến Anil...
Thì tôi cũng không hi vọng ngày nào trong tuần, Anil cũng tan học về nhà chung với khun On.
Tôi vẫn luôn chờ đợi Anil, hi vọng có thể có chút thời gian cùng nàng ngồi trên chiếc "Chao Kae" quay về cung. Bây giờ, đã mấy ngày liền tôi đều trông thấy Anil mời khun On cùng ngồi xe hoàng gia quay về cung, khiến cho tôi vô cùng không vui. Tôi chịu đựng từ thứ Hai đến thứ Sáu, nhưng Anil vẫn lựa chọn mỗi ngày đều về cung với khun On.
Nhưng mà, xế chiều mỗi ngày, Anil vẫn sẽ đến cung Bua như trước kia.
Ngoại trừ hôm nay, một ngày cuối tuần như thế này.
Dù tôi có cố hết sức rướn cổ thì vẫn không nhìn thấy tăm hơi, chỉ thấy mỗi Prik đến tìm kiếm điểm tâm khắp nơi như mọi ngày. Tôi chỉ có thể hỏi thăm tình hình của Anil từ chỗ em ấy. Prik nói cho ta biết, Anil đã tham dự tiệc sinh nhật của khun On, đồng thời cũng sẽ ngủ qua đêm ở nhà cô ấy.
Nghe thấy Prik nói, ngoài mặt, tôi vẫn bình tĩnh như mọi ngày, nhưng trong lòng đã dậy sóng. Thế là, đêm nay, tôi lại không kiềm lòng được muốn "trò chuyện" với quyển nhật kí.
Ngày 30 tháng 4,
Ta đã cố hết sức rồi... nhưng cuối cùng nước mắt vẫn không ghìm được mà rơi xuống. Ta vẫn luôn nói với bản thân, Anin không phải "say đắm" người bạn mới của nàng - khun On - con gái của ngài đại sứ, đến mức quên mất ta. Nhưng khi biết được Anin chọn đi đến biệt thự Sawadipat tham dự tiệc sinh nhật của khun On, thay vì ở bên cạnh ta như mọi ngày, thì ta lại không kiềm lòng được, lén chạy về phòng bật khóc.
Ngay cả lúc này, khi đang viết nhật kí, ta vẫn còn nức nở không thôi.
Anin, em có biết không, từ xế chiều đến tối muộn, ta vẫn luôn tìm kiếm Anin...
Nhưng đợi đến khi mỏi mệt... ta vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Anin.
Ta thật sự rất giận Anin!
Đóng quyển sổ lại, tôi liên tục tự hỏi
Tại sao tất cả mọi chuyện liên quan đến Anil... đều quan trọng như vậy?
- --------
*Tựa đề chương này nguyên bản là "ใจน้อย... น้อยใจ, đọc là "chai noi... noi chai", là một cách chơi chữ, dịch thẳng ra là "Cảm động... lạc lõng".
**Sủi cảo có hình như một đóa hoa, dịch theo tên tiếng Thái là "Đóa hoa màu tím". Là một món ăn nhẹ trong cung. Vỏ ngoài được nhào nặn từ bột gạo và nước hoa nhài, nhân bên trong gồm có thịt heo, đậu phộng giã nhuyễn, cà rốt, tỏi, rau thơm, sau đó vo tròn, dùng khuôn đồng ép thành hình đóa hoa, rồi đem đi hấp chín. Màu tím của vỏ bánh được tạo nên từ hoa đậu biếc. Bản thân hoa đậu biếc có màu xanh, nhưng có thể thông qua việc thêm nước chanh vào để điều chỉnh độ pH, biến thành màu tím hoặc hồng. Ngoài màu tím ra thì chor muang còn có màu lam hoặc màu trắng.