Hoàn Nhan Trọng Tiết giật mình, liền hỏi:
-Như thế nào cái gọi là không bằng cầm thú?
Tống Thanh Thư vừa rồi định nói muốn sống không được, muốn chết không xong đấy, cuối cùng lại thốt ra câu kia, nghe được Hoàn Nhan Trọng Tiết hỏi lại, thì nghĩ ra ý khác, hắn nghiêm mặt:
-Mẫu tử của cô nương có phải trong long cho Hoàn Nhan Lượng là loại cầm thú? Đến lúc đó tại hạ so với hắn còn cầm thú hơn đấy.
Bên cạnh Bồ Sát A Lý Hổ hắng nhẹ một tiếng, gương mặt nàng liền ửng đỏ, Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng phản ứng khi hiểu ra, cả giận nói:
-Công tử thật là vô sỉ!
Tống Thanh Thư đáp:
-Chỉ cần cô nương bảo vệ tốt Ca Bích, thì sẽ không có chuyện vô sỉ đó phát sinh…
-Hừ!
Trọng Tiết dậm chân, xoay người sang chỗ khác, trong lòng thầm mắng không thôi: “Tên hỗn đản thật sự là quá vô sỉ rồi, lại có ý nghĩ muốn cưỡi trên người mẫu tử mình như vậy! Thật muốn một cái cắn chết hắn...”
-Tại hạ phải về thiên lao rồi, cáo biệt nhé…
Tống Thanh Thư thấ mình nói hơi quá cũng có chút lúng túng, vội nói xong đã rời đi.
Thấy hắn rời đi, Trọng Tiết chạy tới ôm lấy cánh tay mẫu thân:
-Nương…. tên hỗn đản không phải là cái gì người tốt, về sau chúng ta cũng phải cẩn thận hơn một chút.
Bồ Sát A Lý Hổ mỉm cười lắc đầu:
-Hắn chỉ là đùa giỡn với ngươi đấy, lấy võ công của hắn triển lộ ra cùng với thủ trong thiên lao, nếu như hắn là thật sự muốn... gian dâʍ với chúng ta như vậy, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải đe dọa? Ta thì hiện đang cảm thán chính là Ca Bích vì sao lại được may mắn như vậy, trong thời điểm bất lực nhất thì lại gặp được hắn...
Nghe mẫu thân trong giọng nói đầy cảm thán, Hoàn Nhan Trọng Tiết có chút trầm mặc, thật lâu sau đó thở dài một hơi:
-Năm đó gia gia cùng phụ thân bị gϊếŧ oan, nếu hắn có thể xuất hiện ở thời điểm đó thì tốt biết bao nhiêu…
-Đúng vậy a…
Bồ Sát A Lý Hổ cũng thở dài một hơi.
……………………………………………………………………………….
Lúc này thì Hoàng Nhan Ca Bích đang quỳ gối trên nền nhà điện Nhân Chính đau khổ cầu khẩn thân ca ca của mình, nhưng Hoàn Nhan Đản vẫn là bất vi sở động, càng nghe càng bực mình, nhịn không được nói ra:
-Chỉ là là một Đường Quát Biện mà thôi, cứ cho là hắn sẽ chết, trẫm sẽ thay ngươi tuyển một phò mã khác là xong, chứ cứ ở đây khóc lóc thì còn ra cái bộ dáng gì nữa chứ!
Ca Bích cắn môi, mắt đỏ nói ra:
-Thần muội cùng phò mã tình đầu ý hợp, sẽ không tái giá với bất kỳ ai khác! Lần này phò mã sở dĩ phán Thường Thắng vương vô tội, đó là vì muội đã cầu xin tha, vì vậy hoàng huynh nếu muốn xử phạt mà nói, thì ngay cả muội cũng là liên lụy cùng chung với phò mã..
Hoàn Nhan Đản ánh mắt thoáng cái nheo mắt, lạnh giọng nói ra:
-Xem ra là ngươi là đứng ở về phía của Hoàn Nhan Nguyên rồi..
Ca Bích ngẩng đầu lên đáp:
-Muội không có đứng ở bên nào cả, phụ hoàng thì có quá ít nhi tử, hôm nay Ngụy vương đã bị bất hạnh chết trẻ, nếu như Thường Thắng vương cũng không còn nữa, vậy thì giang sơn của phụ hoàng truyền xuống về sau chẳng phải là sẽ xuống trong tay người bên ngoài?
Hoàn Nhan Đản hiện tại kiêng kỵ nhất người khác nhắc đến chuyện ngôi vị hoàng đế về sau, hơn nữa ở sâu trong nội tâm hắn, chẳng thà ngôi vị hoàng đế truyền cho ngoại nhân, vẫn không muốn truyền cho Thường Thắng vương, bất quá tâm tư như vậy thì không cách nào nói ra trên miệng, nghe được ý tứ của Ca Bích tựa hồ ra mắt cho Thường Thắng vương nói chuyện, Hoàn Nhan Đản đột nhiên giận dữ:
-Ngươi cùng trẫm là thân huynh muội, không ngờ ngươi cũng muốn phản bội trẫm! Mau cút ra bên ngoài cho ta, về sau không có ý chỉ của trẫm, sẽ không cho phép ngươi tiến cung!
Ca Bích lập tức gấp gáp, còn chưa có xin được ý chỉ đại xá cho Tống Thanh Thư, nàng cái nào có muốn ly khai:
-Hoàng huynh...
Hoàn Nhan Đản không kiên nhẫn nữa phất tay:
-Người đâu…đem đại quốc công chủ ra ngoài!
Thái giám bên vội vàng đi vào trước mặt Ca Bích ngăn trở, lạnh lùng nói:
-Công chúa mời!
Ca Bích vô cùng rõ ràng tính cách thân ca ca của mình, đối phương nếu như đã là nói như vậy, chỉ sợ quả thực không còn đường sống, thái giám cung nữ tay ngăn cản phía trước người, nàng nhìn về phía cách đó không xa Hoàn Nhan Đản đang ngồi trên long ỷ, lại có một cảm giác là người xa lạ trước đó chưa từng có nổi lên.
Thấy như vậy, Hoàn Nhan Bình đang đứng bên ngoài cửa điện liền quay người bỏ đi, vốn nàng cũng là đến cầu hoàng huynh buông tha cho Đường Quát Biện, bất quá nhìn thấy vết xe đổ của Ca Bích, nàng biết mình có đi vào cầu khẩn cũng không được cái gì, nói không chừng còn có thể làm cho thêm dầu lửa cháy hại chết tỷ phu, nàng tại trong Hoán Y viện làm việc nhiều năm, nên đã dưỡng thành tấm tính có quyết định nhanh chóng, thấy cầu khẩn không làm được chuyện gì, liền không nói một lời xuất cung hướng đến phía thiên lao đi đến.
Tống Thanh Thư đã về tới trong thiên lao, đang tĩnh tọa luyện khí thời điểm, đột nhiên trong lòng khẽ động, mở mắt ra.
Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết..
-Chẳng lẽ có người muốn sớm diệt trừ ta?
Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, âm thầm đề phòng, cho nên khi hắn nhìn thấy Hoàn Nhan Bình tiến vào, thì vô cùng ngạc nhiên:
-Tại sao là muội?
-Không có thời gian giải thích.
Hoàn Nhan Bình vung kiếm chém đứt dây khóa cửa phòng giam,
- Theo muội đi.
Tống Thanh Thư nhìn thấy trên thân kiếm nàng có vết máu:
-Muội định cướp ngục sao?
-Không còn có cách nào khác, hoàng huynh đã càng lúc càng điên cuồng, muốn đem tỷ phu cùng Thường Thắng vương mang ra hành quyết, muội đành phải đưa ra hạ sách này.
Hoàn Nhan Bình trong lòng ai thán, nàng vốn là mượn thân phận đại đương đầu Hoán Y viện trà trộn vào thiên lao, trước khi đám thủ vệ kịp phản ứng, có thể cứu ra được một Đường Quát Biện thì cũng tạ ơn trời đất rồi, còn về phần Thường Thắng vương, nàng chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Tống Thanh Thư lắc đầu nói:
-Không được, muội làm như vậy thì bốc lên mạo hiểm quá lớn.
Hoàn Nhan Bình vội la lên:
-Dù nói thế nào thì muội cũng là thân muội muội của hoàng huynh, vẫn có thể giữ được tính mạng, còn tỷ phu thì khác, hoàng huynh đã bắt đầu thu xếp cho tỷ tỷ tìm phò mã khác rồi!
Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng tụ, tên Hoàn Nhan Đản này tình thế chung quanh nguy cơ chất chồng mà không biết, lúc này còn lại tự đi tìm đường chết, thật sự là không có gì để mà đáng giá như vậy.
-Bình nhi, muội hãy nghe lời ta nói, ta tự có biện pháp bình an vượt qua kiếp nạn này, chuyện muội bây giờ cần phải làm, đó là hảo hảo bảo hộ cho tỷ tỷ của muội….
Cho dù không cần thiết để Hoàng Nhan Bình làm như vậy, nhưng Tống Thanh Thư vẫn cảm thấy hành vi của nàng làm cho cảm động, rõ ràng lớn như vậy mạo hiểm một mình đến đây cướp ngục, mà không nghĩ qua là chính bản thân mình sẽ có kết cục vạn kiếp bất phục.
Nhưng khi nghĩ tới nàng lần này tất cả tình ý đều là nhằm vào Đường Quát Biện, trong lòng Tống Thanh Thư liền cảm thấy áy náy ..
-Vậy tỷ phu có biện pháp nào khác vậy..
Hoàn Nhan Bình gấp đến độ t dậm chân, nếu một chốc lát này trì hoãn, thủ vệ trong thiên lao rốt cuộc kịp phản ứng chạy tới đây, các ngã đường đã tuôn ra rất nhiều thị vệ, khi chứng kiến tình cảnh hai người, có tiếng quát to:
-Kỳ quốc công chủ thật to gan, dám cướp người trong thiên lao!
Hoàn Nhan Bình sắc mặt trắng bệch, thị vệ nhiều như vậy, nàng chỉ sợ là không thoát ra được rồi, bất quá kết cục có thể cùng tỷ phu chết cùng một chỗ thì cũng không phải là khó tiếp nhận.
Nhưng nàng tính tình xưa nay kiên nghị, không tới một khắc cuối cùng thì nàng cũng không muốn buông xuôi, một tay nắm chặt tay của Tống Thanh Thư, một tay đem kiếm giơ ngang ở trước ngực:
-Tỷ phu, chúng ta cùng một chỗ gϊếŧ chúng thoát ra ngoài đi!
Tống Thanh Thư đem nàng kéo lại, yêu thương nhìn nàng:
-Bình nhi, muội như thế nào lại ngu ngốc như vậy chứ.
Sau đó quay đầu nhìn liếcn hững tên thị vệ kia, tiếng nói gầm lên vang vọng:
-Ở đây chuyện gì cũng không có phát sinh, các ngươi cái gì cũng không có nhìn thấy, ai nấy quay về cương vị của mình đi.
Hoàn Nhan Bình thấy toàn bộ đám thủ vệ đứng ngây ngẩn cả người ra, còn tưởng rằng tỷ phu tại trong thiên lao chắc bị tra tấn nên choáng váng tâm trí rồi, những tên thủ vệ này làm sao lại nghe lời của tỷ phu chứ?