CHƯƠNG 904: KHÔNG BẰNG CẦM THÚ.
Hoàn Nhan Trọng Tiết sắc mặt có chút mất tự nhiên nói khi thấy thân mình ép sát trên người hắn:
-Công tử ôm lấy mẫu thân của ta được rồi, tự ta cũng có khinh công.
Tống Thanh Thư đáp:
-Khinh công của cô nương quá chậm, mà chúng ta thì cần thời gian.
Đón đến hai nàng, lại nói tiếp một câu,
-Đừng cho là tại hạ muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của các người, muốn chiếm tiện nghi, thì tại hạ sẽ quang minh chính đại làm, chứ không cần phải che giấu như thế.
Vừa dứt lời cũng không đợi hai nàng phản bác, liền ôm các nàng nhanh như điện chớp phóng tới Hải Lăng Vương phủ.
Đến tường viện bên ngoài Hải Lăng Vương phủ trong một ngõ khuất, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng buông ra hai nàng, Hoàn Nhan Trọng Tiết đỏ mặt lập tức liền nhảy ra, về phần Bồ Sát A Lý Hổ phản ứng không phải là nhiều, vừa sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tán loạn vừa che giấu trong lòng xấu hổ.
Tống Thanh Thư chạm nhẹ mũi chân một cái, cả người bay đến bên trên một cây đại thụ, ngắt xuống một chiếc lá đưa tới bên miệng, thổi ra một làn điệu có vận luật giai điệu.
Nhìn sang nam nhân kia trên cây, gió nhẹ lướt qua tà áo tung bay, có mấy phần xuất trần chi ý, Bồ Sát A Lý Hổ đem nữ nhi kéo qua một bên:
-Trọng Tiết, vừa rồi nương trên đường bị gió thổi mắt mở không ra, ngươi võ công cao, có thể đánh giá khinh công của hắn như thế nào?
Nghĩ đến vừa rồi một bên bầu vú của mình ép chặt trên lồng ngực của hắn, Bồ Sát A Lý Hổ phát hiện ra mình lại có một chút rung động của thời kỳ còn là một cô nương…
Hoàn Nhan Trọng Tiết lắc đầu:
-Nữ nhi cũng nhìn không rõ ràng, bất quá từ thiên lao đến nơi đây, khoảng cách là vượt ngang phân nửa Đại Hưng phủ, thế mà nhanh như vậy liền đến, khinh công hắn tuyệt vượt xa của nữ nhi….
Bồ Sát A Lý Hổ cười khổ thở dài:
-Hiện tại chúng ta chỉ có chờ mong hắn càng cường đại thì càng tốt, chứ nếu hắn chết đi thì chúng ta cũng không sống được.
Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng là một mặt phiền muộn:
-Tên hỗn đản này thế mà sử dụng độc dược âm hiểm như thế, tính được cái gì anh hùng hảo hán chứ.
Hai mẫu tử nàng tránh ở một bên thì thầm nói, đột nhiên từ bên trong Hải Lăng vương phủ có một cánh cửa mở ra, bên trong bước ra tới một nữ nhân văn tú thanh nhã, đối phương cẩn thận nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý mới một đường hướng thẳng đến vị trí của Tống Thanh Thư chạy tới.
-Nương, vị phu nhân. . . phu nhân này tựa như là Hải Lăng vương phi a?
Hoàn Nhan Trọng Tiết có chút không dám tin, dụi lấy đôi mắt mình.
Bồ Sát A Lý Hổ cũng chấn kinh:
-Đúng là Đồ Đan Tĩnh.
Nàng ở trong kinh thành nhiều năm như vậy, làm thế nào mà không nhận ra đối phương?
Lúc này Đồ Đan Tĩnh cũng đã nhìn thấy các nàng, thân hình khựng lại, muốn lui về sau, Tống Thanh Thư từ bên trên cây cổ thụ nhảy xuống, vẫy tay:
-Đừng sợ, mau tới đây."
Đồ Đan Tĩnh đôi mi thanh tú nhíu chặt, trên mặt lộ ra do dự, bất quá cuối cùng vẫn là đi tới, Hoàn Nhan Trọng Tiết hai mẫu tử liếc nhìn nhau cùng giật mình: “ Đồ Đan Tĩnh đường đường là Hải Lăng vương phi, tại sao lại nghe lời hắn như thế? “
-Nghe nói ngươi thân hãm thiên lao, ta đang nghĩ cách nghĩ cách cứu viện, chỉ tiếc. . .
Đồ Đan Tĩnh một bên lặng lẽ nghiêng mắt nhìn mẫu tử Trọng Tiết liếc qua, trong lòng không được tự nhiên, phải biết mối quan hệ của nàng và Tống Thanh Thư không thể nào lộ ra bên ngoài ánh sáng, bây giờ bị hai nữ nhân này nhìn thấy, vạn nhất để lộ ra phong thanh gì, hậu quả quả thực là không chịu nổi.
Tống Thanh Thư nhìn ra nàng đang lo lắng, vỗ vỗ lấy đầu vai nàng trấn an:
-Yên tâm đi, các nàng đều là người một nhà.
Đồ Đan Tĩnh “ um..” một tiếng, tầm mắt buông xuống, nàng một bộ tư thái đã thành thói quen,
Như trước đó chỉ là suy đoán giữa hai người có mối quan hệ gì, giờ nhìn thấy bọn họ cử chỉ thân mật, mẫu nữ Trọng Tiết trong lòng phiên giang đảo hải, hắn thế mà lại có cấu kết cùng với Hải Lăng vương phi!
Tống Thanh Thư hắng nhẹ một tiếng, nhanh chóng nói:
-Hiện tại thời gian cấp bách, lần này đệ tới tìm phu nhân là có một việc cần phu nhân giúp đệ xử lý.
Đồ Đan Tĩnh thần sắc chấn động:
-Ngươi cứ việc nói.
Tống Thanh Thư nói tiếp:
-Phu nhân tìm một cơ hội tuyết phục Hoàn Nhan Lượng, bảo hắn phái đệ rời kinh đi đến thu phục Toàn Chân Giáo lâu nay luôn luôn không tuân theo quản chế của triều đình, lấy danh nghĩa là lập công chuộc tội ..
Đồ Đan Tĩnh đôi mi thanh tú nhăn lại:
-Điều này chỉ sợ có chút khó khăn, lần này ngươi không có dựa theo ý của hắn làm việc, hắn đang vô cùng phẫn nộ, hận không thể đưa ngươi ngay vào chỗ chết cho thống khoái, huống chi. . . huống chi. . .
Nàng đột nhiên trở nên có chút ấp úng, cẩn thận quan sát sắc mặt Tống Thanh Thư, mới tiếp tục nói,
-Hắn muốn nhân cơ hội này diệt trừ ngươi để nhúng chàm Ca Bích, nên càng không khả năng thả ngươi đi..
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Phu nhân không cần lo lắng, chỉ cần nhắc nhở hắn có thể thừa cơ danh chính ngôn thuận ra mệnh lệnh cho người của Bồ Sát gia tộc mang quân binh theo giúp đệ cùng đi đến Trùng Dương Cung, khi ấy sẽ có cơ hội đem lực lượng hoàng thất trung thành trong kinh thành điều đi hơn phân nửa, hắn tuyệt đối sẽ tâm động.
Đồ Đan Tĩnh khẽ nói:
-Ta sẽ làm hết sức để thử xem. . . bây giờ phải trở về, nếu không người trong phủ sẽ nghi ngờ.
Tống Thanh Thư giang hai cánh tay:
-Không ôm ấp một chút lại đi sao?
Đồ Đan Tĩnh lặng lẽ liếc nhìn hai nàng kia, bất qua nhịn không được cắn môi, cuối cùng vẫn là đỏ mặt bổ nhào vào trong long Tống Thanh Thư để hắn ôm ấp.
Tống Thanh Thư hai cánh tay ôm nàng xiết chặt, đôi môi không chút do dự đặt ở trên miệng Đồ Đan Tĩnh, nàng lập tức ôm lấy cổ hắn, cái miệng nhỏ khẻ nhếch, duỗi ra đầu lưỡi màu hồng phấn chủ động đưa đến bên miệng hắn tác hôn, cái đầu lưỡi nhỏ trơn dài của nàng tựa hồ mang theo một loại vị ngọt nhàn nhạt, hơn nữa rất có kỹ xảo liền mút lấy lưỡi của hắn, hai người cứ thế quay cuồng hôn môi, môi của bọn họ tựa như dính chặt cùng một chỗ, hai đầu lưỡi dây dưa cuốn quấn, đến khi Tống Thanh Thư thở hổn hển, miệng rời đi môi nàng, đầu lưỡi của nàng cũng không tự chủ truy đuổi theo môi hắn, vì vậy Tống Thanh Thư lại lần nữa mút lấy đầu lưỡi của Đồ Đan Tĩnh vươn ra, sau đó đem đầu lưỡi với vào trong miệng nàng, mút lấy đầu lưỡi gắn bó bên trong khoang miệng nàng, thẳng đến đầu lưỡi cùng môi đều có chút run lên, khí tức nước bọt của bọn họ hòa tại trong miệng tan ra làm thành một thể.
Tống Thanh Thư cố nén trong nội tâm cái loại khát vọng nóng rực kịch liệt, nhìn trước mắt phu nhân xinh đẹp này, suýt chút nữa liền không nhịn được, muốn đem nàng đẩy ngã tại dưới thân thể của mình dù trước mặt còn có mẫu tử Trọng Tiết, dùng chính thân thể mình để đem nàng ngay tại chỗ hành quyết!
Lúc này bên trong thân thể mềm mại Đồ Đan Tĩnh phảng phất bị ngàn trùng vạn con kiến cắn xé lấy, toàn thân tê tê dại dại theo trái tim của mình muốn thoát ra!
-Um…
Mỹ phu nhân trên mặt đã trở nên đỏ bừng, giống như là một trái đào mật chin kiều diễm ướŧ áŧ, cặp mắt hạnh ngập nước lúc này càng là ẩn chứa một làn xuân thủy long lanh nhộn nhạo! Cái miệng nhỏ nhắn có chút hé mở, kiều thở hổn hển, hô hấp cũng trở nên càng ngày càng dồn dập! "Um... ta…ta đây là làm sao vậy chứ!" Đồ Đan Tĩnh cảm thấy mình như hút vào một chút xuân dược, giờ đã bị phát huy tác dụng, trước ngực hai bầu vú cao cao đứng vững lúc này càng là gợn sóng, liên tiếp lúc lên lúc xuống run rẩy, không ngừng nhộn nhạo ra từng trận trận sóng sữa! Hơn nữa chính giữa hai chân của nàng càng là không thể ức chế khép lại cùng một chỗ, nhẹ nhàng cọ xát lấy! Thân thể của nàng đã từ từ mà mất đi khống chế, phảng phất thân thể này không phải là thuộc về nàng vậy.
Một tay đặt ở trên thân thể mê người của nàng vuốt ve, đại thủ của Tống Thanh Thư luồn vào bên trong vạt áo của Đồ Đan Tĩnh thỉnh thoảng lại xoa bóp đến bên trên cái yếm phấn hồng buộc ngực của nàng, tay kia cũng chầm chậm trượt đến trên mông lớn của nàng vuốt ve.
Trong chốc lát bên trong cái khet thịt âm hộ của Đồ Đan Tĩnh bởi vì hưng phấn mà viên âm hạch đã trở nên nhô ra đứng thẳng, thật sâu bên trong âm động cũng đã tràn lan âm dịch, khiến cho bên trong cái tiểu nội khố nàng liền cảm thấy ấm áp, ẩm ướt dinh dính.
-Um…
Đồ Đan Tĩnh kêu lên, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, đồng thời mặt cũng đỏ ửng lên, đây không phải là nguyên nhân bởi vì nàng đang bị hai tay của hắn sờ đến, mà là sinh ra tiếng rên kɦoáı ƈảʍ như vậy, bởi vì lúc này nàng đang cảm thấy từ ở chỗ sâu trong hoa tâm của mình như muốn tan chảy ra, âm dịch không ngừng tràn lan, hơn nữa bất chợt cảm nhận được tựa như có một con rắn nhỏ cũng đã xâm nhập đến sâu trong âm động của nàng vẫy vùng đào khoét gặm nhấm tạo thành cho nàng từng cơn ngứa nhột, trêu ghẹo chọc cho da thịt vách thành âm động mềm mại của Đồ Đan Tĩnh co rút lại, điều này khiến cho Đồ Đan Tĩnh toàn thân như như tê tê nhức mỏi, nàng đành phải nhắm mắt lại hưởng thụ lấy loại tư vị mỹ diệu này.
Đến lúc Đồ Đan Tĩnh mở to mắt chứng kiến Tống Thanh Thư đang nghiêng đầu nhìn mình, không khỏi một hồi thẹn thùng:
-Tiểu sắc lang, bị ngươi trêu chọc làm cho muốn chết rồi.
Tống Thanh Thư không trả lời, chỉ cúi đầu hôn môi đỏ nàng, thật lâu mới tách ra:
-Mấy ngày không gặp, thân thể vương phi càng thêm mềm mại.
Ngay trước mặt nữ nhân khác, Đồ Đan Tĩnh nào còn gánh được dạng đùa nghịch này, khẽ gắt một cái, đỏ mặt như chạy trốn chạy về vương phủ.
Quay đầu nhìn qua hai nàng trong gió đang lúng túng đang quay mặt nhìn qua chỗ khác, thanh âm Tống Thanh Thư biến lại trở về bình thường:
-Lấy tâm tư thông minh của phu nhân, hẳn phải biết vừa rồi tại sao tại hạ lại cố ý cùng vương phi Đồ Đan Tĩnh thân mật như vậy chứ?
Bồ Sát A Lý Hổ kinh ngạc nhìn nhìn qua hắn, đột nhiên hướng phía hắn dịu dàng cúi đầu:
-Thϊếp thân thay mặt cho tiên phu đa tạ công tử.
Nàng đương nhiên biết rõ ý tứ của Tống Thanh Thư, mình bị Hoàn Nhan Lượng ô nhục chà đạp thân thể, cho dù có gϊếŧ được hắn cũng không thể nào hả giận, thế nhưng Tống Thanh Thư dùng cái đạo của người trả lại cho người, làm cho thê tử của Hoàn Nhan Lượng cũng gặp phải tình cảnh giống như vậy, Bồ Sát A Lý Hổ cả người nhất thời thư sướng rất nhiều. ..
-Về phần đối phó với Hoàn Nhan Lượng thì thời cơ cũng nhanh đến thôi, phu nhân cũng không phải kiên nhẫn chờ đợi lâu lắm đâu.
Tống Thanh Thư tiếp tục nói.
Bồ Sát A Lý Hổ mỉm cười:
-Chuyện cho tới bây giờ ta làm thế nào mà lại hoài nghi công tử chứ, sau này phàm là công tử có bất kỳ muốn làm cái gì, chỉ cần mẫu nữ chúng ta làm được, nhất định nghĩa bất dung từ.
“ Bất luận là làm gì sao?" Tống Thanh Thư trong lòng oán thầm, nghĩ thầm ta nếu muốn mẫu tử hai ngươi cùng một chỗ ở trên giường tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vểnh mông để ta đút cây côn ŧɦịŧ vào hai cái âm động của hai mẫu tử nàng, ta không tin là các ngươi cũng sẽ nghĩa bất dung từ. Đương nhiên là cái loại suy nghĩ cấm kỵ này, cũng chỉ là mới suy nghĩ trong đầu mà thôi, hắn rất nhanh lấy lại tinh thần nói:
-Đúng là sắp tới xác thực có chuyện cần đến Trọng Tiết cô nương làm.
Hoàn Nhan Trọng Tiết ngạc nhiên:
-Chuyện gì?"
-Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thánh chỉ để cho tại hạ rời kinh chẳng mấy chốc sẽ xuống tới, tại hạ chỉ là lo lắng an nguy của Ca Bích, cho nên trước khi tại hạ quay trở lại kinh thành, cô nương nhất định phải âm thầm bảo hộ nàng chu toàn.
Ca Bích dù sao cũng là đường đường là công chúa, trong phủ thị vệ cũng xem như là nghiêm mật, võ công Trọng Tiết cũng không có gặp gì trở ngại, chủ yếu nhất thân cũng là nữ nhân, chỉ là dễ dàng thϊếp thân bảo hộ cho Ca Bích, Tống Thanh Thư bố trí như vậy cũng là phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
-Không có vấn đề, ta sẽ bảo vệ tốt cho cô cô.
Trọng Tiết gật đầu.
-Cô nương nói thì phải giữ lấy lời!
Tống Thanh Thư thanh âm đột nhiên trở nên lạnh,
-Tại hạ nói trước, nếu như đến lúc đó Ca Bích xảy ra chuyện gì, tại hạ sẽ làm cho mẫu tử hai người biết đến cái gì gọi là không bằng cầm thú.