CHƯƠNG 906: ÁP BỨC DỤ DỖ.
Làm cho Hoàn Nhan Bình khϊếp sợ chính là kỳ tích rõ ràng thật sự đã xảy ra! Đám thị vệ kia từng tên một thần sắc đờ đẫn lần lượt tản đi, dường như toàn bộ quá trình cướp ngục của nàng cho tới bây giờ không hề có phát sinh qua vậy!
-Xem, ta không có lừa muội chứ, ta muốn đi ra ngoài tùy lúc đều có thể đi ra ngoài, mà sở dĩ ta ở lại chỗ này, thì phải có nguyên nhân.
Tống Thanh quay đầu mỉm cười với Hoàn Nhan Bình.
Hoàn Nhan Bình cảm thấy có chút sởn hết cả gai ốc, tỷ phu quen thuộc trước kia tại thời khắc này đột nhiên trở nên vô cùng lạ lẫm, nàng liền lui về sau một bước, kéo giãn ra khoảng cách cùng đối phương.
Tống Thanh thở dài:
-Ta biết rõ muội hiện tại trong lòng có rất nhiều nghi vấn, chỉ là nơi đây bất tiện giải thích, trước muội cứ về bảo vệ tốt tỷ tỷ của muội, chờ sự tình của ta hoàn tất sau đó ta sẽ kỹ càng nói rõ cho muội biết….
Hoàn Nhan Bình gật đầu, thẳng đến khi nàng đi ra khỏi thiên lao nhìn thấy ánh thái dương bên ngoài, vậy mà vẫn còn hồn xiêu phách lạc, chỉ là vô thức mà hướng đến Đường Quát phủ mà đi.
Hạ nhân trong phủ biết rõ vị thân muội muội này của chủ mẫu nên không ai ngăn đón nàng, cũng không ai báo lại cho Ca Bích, Hoàn Nhan Bình đang đi ở trong phủ đột nhiên nhớ đến: “ Tỷ tỷ…. tỷ tỷ nhất định sẽ biết rõ cái gì!..”
Vì vậy nàng liền kéo qua một tên hạ nhân hỏi:
-Tỷ tỷ của ta đang ở nơi nào?
-Bẩm phu nhân đang ở trong đại đường tiếp khách.
-Là vị khách nào đến?
Hoàn Nhan Bình nghi ngờ hỏi.
-Bẩm hình như là Hải Lăng vương.
Hoàn Nhan Bình cả kinh, vội vàng tiến đến phương hướng đại đường.
Lúc này trong đại sảnh, Ca Bích nhìn qua trước mắt tên cừu nhân gϊếŧ phu này, thật cô gắng mới ổn định được tâm tình trong lòng, cười gượng:
-Không biết Hải Lăng Vương huynh đến thăm, là có chuyện gì không vậy?
Hoàn Nhan Lượng nhìn thấy nàng thần tình mất tự nhiên, bất quá cho là nàng là vì trượng phu đang ở trong ngục nên lo lắng quá độ, lộ ra có chút tiều tụy mà thôi, cho dù là như vậy, cũng không chút nào ẩn dấu được mị lực của nàng, vẫn là dáng người lồi lỏm rõ rang, đôi bầu vú vẫn sung mãn cao ngạo vươn thẳng, cái mông khi ngồi nở thêm lớn ra hình vòng cung hấp dẫn lấy, vẫn là phong tình điềm đạm đáng yêu…
"Thật sự là trời cao ban ân huệ vưu vật này cho nam nhân a." Hoàn Nhan Lượng âm thầm tán thưởng, lại nghĩ thầm vào cái đêm kia mình rõ ràng có thể đã cưỡi trên thân người nàng tùy ý rong ruổi, một loại cảm giác thành tựu chinh phục mãnh liệt lập tức sinh ra.
-Bổn vương nghe nói Đường Quát huynh xảy ra sự tình, lo lắng vương muội thương tâm quá độ làm ảnh hưởng đến thân thể, nên cố ý mang theo một số thức ăn tẩm bổ qua tới thăm vương muội.
Nghe được Ca Bích hỏi, Hoàn Nhan Lượng thuận miệng đáp.
Nhìn qua bên cạnh quà tặng của hắn, Ca Bích cưỡng chế trong lòng chán ghét:
-Đa tạ huynh có hảo ý, muội chỗ này cũng không có gì đáng lo. Hôm nay quý phủ không có nam đinh, không tiện để cho huynh ở lâu, xin hãy thứ lỗi.
Hoàn Nhan Lượng sững sờ, không ngờ tới đối phương nhanh như vậy liền hạ lệnh trục khách, nhưng đối phương có cái thái độ lãnh đạm này, lại càng làm cho hắn càng thêm muốn ngừng mà không được, hắn duyệt nữ vô số, cái loại nữ nhân mà tự yêu thương nhung nhớ đến hắn sau khi hoan ái thì đã không có ý gì rồi, còn từng bước một chinh phục thể xác và tinh thần của một nữ nhân như thế này, mới khiến cho người càng thêm có cảm giác thành tựu.
Chỉ thấy hắn Hoàn Nhan Lượng nói:
-Bổn vương lần này tới đây, ngoại trừ tới thăm muội, còn định hỏi thăm qua muội đến cùng đã có biện pháp gì để cứu Đường Quát Biện chưa vậy?
Ca Bích chính vì chuyện này tâm đang phiền, nghe vậy trong lòng khẽ động, nên giờ không vội đuổi hắn:
-Chẳng lẽ vương huynh có biện pháp?
-Biện pháp này, đương nhiên là có.
Hoàn Nhan Lượng dừng lại một chút, để xâu đủ khẩu vị của Ca Bích.
Ca Bích đôi mi thanh tú cau lại, thuận theo hắn nói ra:
-Mong rằng vương huynh chỉ giáo.
-Ai….
Hoàn Nhan Lượng thở dài một hơi,
-Lần này bản án là do ý của hoàng thượng, không phải dễ dàng cứu người như vậy a.
Ca Bích nhàn nhạt nói:
-Vương huynh từ trước đến nay là thần thông quảng đại, có lẽ chuyện này cũng không làm khó được vương huynh đâu.
Hoàn Nhan Lượng nhướng mày, thấy dùng những lời bình thường này để đối phó tay với Ca Bích thì không có tác dụng, xem ra phải đổi loại phương thức :
-Nếu như đã nói như vậy, bổn vương cũng nói thẳng, ta hoàn toàn có được biện pháp cứu được Đường Quát Biện, bất quá tại sao lại phải bốc lên mạo hiểm lớn như vậy thay cho muội để cứu trượng phu chứ?
Ca Bích cười lạnh, biết rõ hắn giấu đầu rốt cuộc cũng lộ ra lòi đuôi:
-Nghe khẩu khí này của vương huynh là muốn thù lao rồi, không biết vương huynh cuối cùng muốn được có cái gì?
Hoàn Nhan Lượng trong long càng thêm thấy quái dị, Ca Bích sao lại quá trấn định chứ, so với hắn nghĩ đến là nàng phải thất hồn lạc phách, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn đều cảm thấy tất cả sự tình đều nằm ở trong lòng bàn tay, liền nói:
-Vương muội là người thông minh, thừa biết là ta muốn là cái gì rồi..
Ca Bích lạnh lẽo:
-Thứ cho muội ngu dốt, thật sự không rõ ràng lắm là vương gia muốn đến cái gì.
Đã là vạch mặt với nhau, Ca Bích cũng không xưng hô là vương huynh nữa.
-Nếu như muội giả vờ ngây ngốc, thì bổn vương phải nói thẳng ra rồi,
Hoàn Nhan Lượng mỉm cười,
-Bổn vương muốn chính là muội sẽ cùng bổn vương một đêm khoái hoạt, bổn vương liền sẽ ra tay thay muội cứu lấy trượng phu.
Ca Bích môi son mở ra, rõ ràng phun ra một chữ:
-Cút!
Hoàn Nhan Lượng giật mình, không ngờ nàng lưu loát dứt khoát cự tuyệt như vậy màkhông có một chút do dự.
-Chẳng lẽ muội không muốn cứu trượng phu của mình sao?
Ca Bích trong tâm muốn nói trượng phu của ta đã bị ngươi hại chết rồi, bất quá nàng cũng biết lúc này đem chuyện này nói có thì chỉ có hại mà không có chút xíu lợi lộc nào, lại càng dễ đem Tống Thanh đẩy vào hiểm cảnh, nàng liền cố nén nộ khí:
-Trượng phu của muội là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, muội cũng tin rằng hắn cũng sẽ không thuận ý hi sinh sự thanh bạch của thê tử mình để mà cứu hắn, vương gia không cần nhiều lời, nếu nếu bây giờ vương gia không rời khỏi nơi đây, muội sẽ hô người đuổi vương gia đi ra đấy..
Hoàn Nhan Lượng quyền thế mặc dù lớn, bất quá nơi đây dù sao cũng là phủ của nàng, đồng thời cũng là tổ trạch của Đường Quát gia tộc, tuy rằng không có thể gϊếŧ được hắn, nhưng chỉ cần đưa hắn trục xuất đi ra ngoài thì không có vấn đề gì.
-Trượng phu của mình là nam tử hán đội trời đạp đất?
Hoàn Nhan Lượng lời nói xách mé, mỉm cười,
-Hảo muội muội của ta, muội cũng không cần làm làm ra bộ dạng băng thanh ngọc khiết chi nữa, muội có biết vị trượng phu nam tử hán đội trời đạp đất kia, lúc trước vì muốn đầu nhập vào ta, đã dâng hiến thân thể của muội đưa cho ta khoái hoạt qua một đêm rồi! Muội có còn nhớ rõ lần ta đến quý phủ làm khách, khi phu phụ của ta ngủ lại ở chỗ này, một đêm đó muội cho rằng người tiến vào trong gian phòng của muội là Đường Quát Biện hay sao? Nói thật cho muội biết, lúc ấy là hắn dẫn ta đứng ở cạnh cửa ra vào, trước hắn cùng muội nói vài câu rồi để cho ta đi vào hoan ái với muội, chậc …chậc, đêm đó muội khoái hoạt cũng thật là đủ, bên tai của ta thở dốc rêи ɾỉ suиɠ sướиɠ, trên thân mồ hôi toàn thân rịn ướt, nhiệt tình hưởng ứng vô biên, hiện tại nhớ tới ta cũng còn kích động đây a…
Hoàn Nhan Lượng nói ra một tràng như phát pháo, đem chuyện đêm đó dốc hết ra, vốn tưởng rằng Ca Bích sẽ là tan vỡ tại chỗ, đến lúc đó hắn có thể thừa cơ đánh bại trong lòng của nàng, sẽ triệt để đạt được vưu vật này thèm thuồng đã lâu, nào ngờ Ca Bích rất là bình thản, một chút tâm tình chấn động cũng đều không có.
-Nói xong chưa? Nói xong rồi thì ngươi có thể cút đi…
Ca Bích mặt lạnh phất tay.
Hoàng Nhan Bình vừa đến phụ cận đại sảnh thì vừa vặn đều nghe được rành mạch, nàng như gặp phải sét đánh ngang tai, trong lòng chỉ còn có một thanh âm: “ Không thể nào…. không thể nào, tỷ phu tuyệt đối không có khả năng là loại người như thế!...”