CHƯƠNG 903: BÁO THÙ.
Cuối cùng Tống Thanh Thư đành tùy tiện ứng phó vài câu rồi đem mấy tên cai tù này đuổi đi, nhìn lấy Hoàn Nhan Trọng Tiết quẹt mồm, mặt cổ quái nhìn Bồ Sát A Lý Hổ, hắn cố nén cười nói:
-Hảo hảo, bọn họ cũng chỉ là vô tâm chi thất, đừng để trong lòng.
Bồ Sát A Lý Hổ mỉm cười, những năm qua trãi nhiều kinh lịch, sớm đã làm cho nàng không còn sợ hãi chuyện gì, chút chuyện bọt nước này thì càng không tính, liền chẳng quản tới nữa, nhưng Hoàn Nhan Trọng Tiết thì không giống, có lẽ là bởi vì những chuyện mẫu thân tao ngộ, cho nên bây giờ dính đến mẫu nữ nàng giống như là nữ nhân của hắn, phương diện này nàng cực kỳ mẫn cảm, tức giận hừ một tiếng:
-Hừ…công tử thì đắc ý rồi, chúng ta có hảo ý tới thăm công tử, kết quả chỉ làm cho công tử tăng thêm mặt mũi.
Tống Thanh Thư cười nói:
- Chúng ta dù sao cũng coi như là đã tương giao, để cho bằng hữu tăng lên chút mặt mũi cũng đâu có tổn thất gì.
-Bằng hữu?
Nghe được từ này Hoàn Nhan Trọng Tiết càng là tức giận,
-Có bằng hữu nào mà hạ độc với nhau vậy a?
Lúc trước Tống Thanh Thư bức mẫu tử của nàng nuốt vào Tam Thi Não Thần Đan, bây giờ nghĩ vẫn canh cánh trong lòng.
-Trọng Tiết…..
Bồ Sát A Lý Hổ vội lôi kéo nữ nhi của mình, tư duy của nàng so với nữ nhi thì đã quá thành thục hơn, biết dưới tình huống đó, Tống Thanh Thư sử xuất ra thủ đoạn kia thì cũng rất là bình thường, hiện tại nhắc đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì cả, còn có chuyện trọng yếu hơn cần biết,
-Tống công tử, chúng ta lần này tới, là muốn hỏi qua công tử vì sao lại không khôn ngoan, giúp cho Thường Thắng vương, để rồi đem chính tính mạng của mình góp vào chung?"
Đây chính là bởi vì Tống Thanh Thư đã cho các nàng nuốt lấy Tam Thi Não Thần Đan, không quản các nàng có muốn hay không, bây giờ vận mệnh đã cùng Tống Thanh Thư buộc chung một chỗ, Tống Thanh Thư sống, thì các nàng cũng sống, Tống Thanh Thư chết, thì Tam Thi Não Thần Đan trên thân các nàng. . . không người giải, cũng đành chịu chết. Cho nên khi nghe được Tống Thanh Thư xảy ra chuyện, các nàng trước tiên liền chạy tới hỏi thăm tình hình như thế nào.
-Nương ngươi vừa rồi không nghe mấy tên ngục tốt kia nói sao, Đào Hoa phu nhân cũng đã tới tìm hắn, chắc chắn là nhất thời thấy sắc liền bị mờ mắt, cho nên bây giờ đem tính mạng của mình cùng góp vào với Thường Thắng vương.
Hoàn Nhan Trọng Tiết cười lạnh nói.
Tống Thanh Thư cũng cười nhạt, cũng không phản biện, ngược lại thì Bồ Sát A Lý Hổ cắt ngang nữ nhi:
-Đừng có nói bừa, Tống công tử không phải là loại người như thế, nhất định là đã có cân nhắc.
Nữ nhi của nàng dung mạo bây giờ đã không thua kém gì nàng, hai người dáng dấp cũng không kém là bao, Tống Thanh Thư tuy bình thường lời nói và việc làm có chút lỗ mãng, bất quá nàng có thể nhìn thấy ánh mắt thanh tịnh bên trong của đối phương, mà người bình thường thì không thể nhìn thấy được, nàng tin rằng đối phương không phải là loại người vì nữ sắc mà làm chậm trễ chính sự.
Hoàn Nhan Trọng Tiết có chút không phục, bất quá trong khoảng thời gian này nàng mới vừa cùng mẫu thân có mối quan hệ tốt, nàng cũng không muốn làm mất thể diện của mẫu thân, nên há hốc mồm cuối cùng vẫn không có nói cái gì.
-Ngày đó phu nhân cảm thán tại hạ là tri kỷ của phu nhân, bây giờ tại hạ cũng phải cảm thán lại, người hiểu tại hạ không ai qua được phu nhân.
Tống Thanh Thư vươn người đứng dậy,
-Đúng vậy, thực ra thì tại hạ đã dự tính tới loại tình huống này, chỉ là cố ý bị đánh nhập vào thiên lao mà thôi.
Hắn sở dĩ có mục đích làm như vậy , chủ yếu là không muốn thay cho Hoàn Nhan Đản cùng Hoàn Nhan Lượng cõng nồi, dù sao không thể nào rat ay với Thường Thắng vương được, mà bên trong sự kiện lần này, tất cả mọi người đều rõ ràng là Thường Thắng vương bị oan uổng, nếu theo ý của Hoàn Nhan Đản gϊếŧ chết Thường Thắng Vương thì dễ dàng rồi, thế nhưng sau đó hắn liền trở thành tên đao phủ trong lòng tất cả mọi người, dù sao trong thế giới này cái chi đạo quân thần thần tử, trong vô thức mọi người sẽ không ai nghi vấn với hoàng đế, còn Hoàn Nhan Lượng thì ẩn núp trong bóng tối, phần lớn mọi người cũng không biết ở chính giữa Hoàn Nhan Lượng đóng vai nhân vật gì, kết quả cuối cùng chỉ có cái tên Đường Quát Biện là đứng mũi chịu sào mà thôi
Mà trong kế hoạch của Tống Thanh Thư, danh tiếng của Đường Quát Biện phi thường trọng yếu, quyết không thể nhiễm phải vào vũng bùn loại này, còn chi bằng phản đạo mà đi, để cho nhân vật Đường Quát Biện thừa cơ luôn luôn có được cái danh vọng to lớn này.
Về phần gánh chịu nguy hiểm, Tống Thanh Thư nhìn trước mắt cái phòng giam này, khinh thường cười vài tiếng.
Một bên Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng nhịn không được nữa:
-Đến bây giờ còn nói tốt, cái gì đều nằm trong tính toán, nhưng tình huống thực tế thì sao? Công tử thân ở Thiên Lao, đâu phải lúc nào cũng có thể đầu một nơi, thân một nẻo được chứ.
-Chỉ là một cái thiên lao mà thôi, tại hạ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, là gì mà ngăn được tại hạ chứ?
Tống Thanh Thư tro ngạo khí nói,
-Vừa vặn tại hạ cũng đang muốn đi ra ngoài gặp một người, hai người hãy cùng đi với tại hạ…
Nói xong Tống Thanh Thư đưa tay trên cửa phòng giam chấn động, khóa sắt nhất thời bị cắt thành hai đoạn.
Bồ Sát A Lý Hổ biến sắc:
-Công tử muốn làm gì vậy, ta biết ngươi võ công cao cường, có thể là công nhiên vượt ngục ra khỏi thiên lao, nhưng chắc chắn sẽ bị toàn bộ quân binh Kim Quốc truy nã, xin nghĩ lại.
Hoàn Nhan Trọng Tiết ngược lại một mặt hưng phấn, đối với chuyện mẫu thân lo lắng có chút xem thường, nàng đã từng chứng kiến võ công của Tống Thanh Thư, hận đối phương không chịu mang theo nàng một đường đến tới Hải Lăng Vương phủ, tđể ự tay mình gϊếŧ chết tên cầm thú kia báo thù rửa hận.
Tống Thanh Thư khẽ lắc đầu:
-Phu nhân cứ thoải mái đi, tình huống không nghiêm trọng như vậy đâu, hãy đi theo tại hạ..
Nói xong liền đi thẳng tới phía trước, Bồ Sát A Lý Hổ cùng nữ nhi liếc nhau, đành phải theo sau hắn.
Một đoàn người rất nhanh liền gặp thủ vệ trong thiên lao, tên thủ vệ sắc mặt biến đổi, liền rút đao chuẩn bị cảnh báo, nhưng vừa nhìn đến đôi mắt Tống Thanh Thư, liền ngơ ngác, đứng yên một chỗ, tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Bồ Sát A Lý Hổ lo lắng treo đến cổ họng, đến khi nhìn thấy cảnh này thìmắt trợn tròn, Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng là chấn kinh, lúc đầu nàng còn tưởng rằng sẽ có một trận khổ chiến đâu, nào ngờ là tràng cảnh như thế này ..
Thẳng đến đi ra khỏi thiên lao, hai nàng đều như rơi vào mộng, vừa rồi một đường đi tới, đám thủ vệ trong thiên lao ai cũng tự như là không thấy nàng tồn tại, mặc để cho ba người nghênh ngang rời đi!
-Công tử làm sao làm được như vậy hả?
Hoàn Nhan Trọng Tiết lôi kéo cánh tay Tống Thanh Thư, vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ.
Tống Thanh Thư lắc đầu, cười nói:
-Bí mật có thể làm cho nam nhân trở nên có thêm nhiều mị lực a.
-Phì…
Hoàn Nhan Trọng Tiết tức bực giậm chân.
Bồ Sát A Lý Hổ những năm qua nhảy múa trên đầu ngọn đao, trước giờ rất cẩn thận hơi, thấy hắn không muốn giải thích, lập tức giật nhẹ tay nữ nhi, ra hiệu nàng đừng có dây dưa trong vấn đề này nữa.
-Công tử muốn đi ra ngoài gặp một người, không biết là muốn gặp ai đây?
Bồ Sát A Lý Hổ đổi sang chuyện khác hỏi.
Tống Thanh Thư hướng về phương hướng Hải Lăng Vương phủ nhìn đến:
-Các người không phải một mực bất mãn tại hạ không để cho các người tự tiện báo thù sao? Hôm nay có thể để cho các người sớm cảm thụ một chút niềm vui thú báo thù.
Tống Thanh Thư đón đến, đột nhiên đưa tay ôm lấy bờ eo của hai nàng, hai nàng cùng nhau biến sắc, đang muốn phát tác, thì nghe được hắn nói.
-Tại hạ không thể rời khỏi thiên lao quá lâu, để tránh bị người phát hiện có gì dị thường, vì thế chúng ta cần phải nắm chặt thời gian.