Bắc Tiểu Lục nghi ngờ nhìn nàng, tiểu bì nương này cũng không phải ngu ngốc lắm nha, tâm tư không đơn giản. Nhưng mà có liên quan gì tới hắn đâu. Hắn còn phải đi tìm kiếm tài vật.
Tiểu Hắc sau khi lấy xong tài vật trên người mấy người kia, thì bò về tới chỗ Bắc Tiểu Lục, cung kính đưa cho hắn. Bắc Tiểu Lục hài lòng thưởng cho nó một đống đan dược. Tiểu Hắc vui vẻ nịnh nọt, bỗng nói :
“ Lão đại, mấy người kia có nên…”, nó làm động tác như muốn giết người diệt khẩu.
Những người xung quanh, toàn thân đều run lên. Vị này sẽ không nổi sát tính, thật sự giết bọn họ diệt khẩu chứ?
Bắc Tiểu Lục đã một phát Tiểu Hắc, cười nhạt:
“Các ngươi không động tới ta, ta tất nhiên cũng sẽ không giết các ngươi. Con người của ta vẫn còn là có nguyên tắc rõ ràng”.
Mọi người liền vội vàng gật đầu, nhưng trên mặt lại đều tràn ngập biểu tình không tin.
“Đại ca, ta đột nhiên có chút việc, không bằng ngươi mở trận pháp này ra, ta đi trước.”
Có người nói.
“A, đúng đúng đúng, ta cũng có chuyện đi trước.”
Lập tức liền có người phụ họa.
Có một liền có hai. Tất cả mọi người đều biểu thị, tất cả bọn họ có việc gấp cần phải xử lý, thỉnh cầu mở ra trận pháp, để cho bọn họ ra ngoài.
Bắc Tiểu Lục biết, những người này vẫn sợ mình giết người diệt khẩu.
Hắn cười, ném ra Ngăn Tuyệt Trận lại mở ra lỗ thủng. Mọi người giống như ong vỡ tổ, phía sau đẩy phía trước để nhanh chóng ra ngoài.
Qua một lúc, tất cả mọi người đều chạy, chỉ còn lại Bắc Tiểu Lục và tiểu bì nương. Bên ngoài lại không có một ai tiến vào.
Bọn họ tất nhiên là khiếp sợ. Chiến lực của Bắc Tiểu Lục quá kinh khủng. Còn ai dám tranh cướp tài bảo trong đây với hắn?
Ầm.
Trận kỳ của Ngăn Tuyệt Trận không chống đỡ nổi lực lượng của trận pháp, rất nhanh lại tan vỡ.
— QUẢNG CÁO —
Bắc Tiểu Lục quay đầu lại. Hắn cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào. Tìm kiếm tài bảo quan trọng hơn. Hơn nữa, trong này cũng không chỉ có hắn là trận sư. Nói không chừng phía sau rất nhanh lại có người mang theo trận sư qua, phá vỡ cấm chế tiến vào?
Cần tận dụng thời gian.
Thấy Bắc Tiểu Lục không để ý tới nàng, Cốc Y khẽ bối rối chạy theo, hô :
“ Uy uy, chờ ta với”
Bắc Tiểu Lục không quay đầu lại, nói :
“ Chúng ta lại không quen biết, ngươi tốt nhất đừng đi theo ta, tiểu bì nương”.
Nghe thấy hắn gọi mình là tiểu bì nương, Cốc Y liền tức giận, thở phì phò nói :
“ Ngươi mới tiểu bì nương, ta mới không phải là tiểu bì nương. Ta gọi là Cốc Y”
Bắc Tiểu Lục không đáp, cùng nữ hài cãi nhau mới là điều ngu ngốc, hắn không quan tâm là được.
Cốc Y thấy hắn không ngó tới, tức giận dậm chân, đuổi theo.
Bắc Tiểu Lục không chịu được nàng lải nhải, bực mình giơ phi kiếm lên, lạnh lùng nói :
“ Im miệng, nói nữa đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc”
Cốc Y không phục, nói:
“Được rồi, nhưng ngươi cũng phải giới thiệu bản thân mình đi chứ!”
Bắc Tiểu Lục vừa quan sát xung quanh, thuận miệng đáp :
“ Ninh Tiểu Ma, tán tu, đã có bạn gái”
Cốc Y phỉ nhổ :” Phi phi, ai mà thèm quan tâm ngươi có bạn gái hay không chứ?”
Bắc Tiểu Lục cười lạnh.— QUẢNG CÁO —
Dược viện rộng lớn kinh người. Có thể tưởng tượng được, trước đây Thần Điện Môn này khẳng định rất có mạnh, mới trồng vô số linh dược, linh thảo nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ, phần lớn khu vực ở đây đều chỉ còn lại có cỏ dại.
Bắc Tiểu Lục tìm một hồi, phát hiện ra gốc cây linh quả đầu tiên.
Lục Thanh Hỏa Lân Quả.
Cây này rất cao, có chừng tám mét. Nhưng trái lại trên cây lại vô cùng ít quả. Chỉ có chín trái.
Bắc Tiểu Lục quan sát. Chín quả này phần lớn đều không có trưởng thành. Bằng không đứng ở phía dưới sẽ ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt.
Để lại hay là không để lại?
Bắc Tiểu Lục suy nghĩ một chút, bỗng sáng mắt, đúng rồi hắn có Ngũ Hành thế giới. Sao phải lăn tăn vấn đề này chứ. Cứ đào lên rồi mang vào, vừa có thể đợi nó chín.
Nghĩ là làm, hắn cầm ra thanh phi kiếm thượng phẩm của Bạch Lăng, đất xung quanh những cây linh quả rất cứng. Hắn cầm luôn phi kiếm này ra đào, quả nhiên rất thuận lợi. Chỉ một lúc hắn đã đào được vùng đất xung quanh cây. Giờ chỉ cần khống chế thần thức đưa linh quả vào trong Ngũ hành thế giới, lần này có vẻ dễ dàng hơn mấy lần trước rất nhiều.
Hắn lại bắt đầu tìm kiếm. Vận khí cũng không quá tốt nhưng vẫn chấp nhận được. Hắn có tìm được vài cây linh quả, nhưng kết quả đều không có chín, còn rất non. Có khả năng cần hai ba năm nữa mới có khả năng chín được. Thở dài hắn lại tiếp tục công việc đào đất, sau đó chuyển hết vào Ngũ hành thế giới.
Cốc Y một bên há hốc miệng, “Tên này không phải nghèo quá lâu, có cần phải nhổ hẳn cả gốc cây lên hay không?”.
Nàng đưa tay lên miệng ho khụ một tiếng, Bắc Tiểu Lục nghiêng đầu qua nhìn.
Cốc Y thấy hắn nhìn, không biết nên nói gì cho đỡ xấu hổ, hmm :
“ Mặc dù mấy cây linh quả này chưa chín, nhưng cũng không cần thiết phải nhổ cả gốc cây lên đi. Dù sao mấy cây này nhổ lên một thời gian lâu sẽ bị chết. Ngươi cũng không biết việc này đi”
Bắc Tiểu Lục a,a,a một tiếng, suy nghĩ nên trả lời thế nào, lạnh nhạt trả lời :
“Không biết, ta nhổ lên mang về động phủ trồng thử. Dù cây nó có chết cũng tốt hơn tiện nghi nó trồng tại đây”.
Nhìn thấy biểu tình tự cho là đúng của hắn, nàng giật giật khóe miệng, nghĩ một chút lấy từ trong nhẫn trữ vật một lọ linh tuyền.
“ Uy uy, Ninh Tiểu Ma cầm lấy thứ này, có lẽ nó giúp mấy cây linh quả đó, chống cự được đến lúc ngươi trồng không biết chừng?”— QUẢNG CÁO —
Bắc Tiểu Lục nhìn trên tay đồ vật, hơi nhíu mày, tiểu bì nương này đang mưu đồ gì đây. Nhìn khuôn mặt non nớt, có phần ngây ngô, xinh đẹp. Hắn gật đầu :
“ Cảm ơn!”,
Hắn nhận lấy một phần là không muốn cô nàng này nghi ngờ, hai là cũng không quá cảm thấy người này tâm cơ nhiều.
Suy nghĩ chút Bắc Tiểu Lục khẽ quay đầu hỏi :
“Tiểu bì nương, ngươi không có lấy linh quả sao?”
Hắn quan sát thấy cô nàng này, hình như không mấy quan tâm tài bảo nơi này thì phải.
Cốc Y khẽ giật mình, mỉm cười lắc đầu, nói:
“ Nơi đây không có mấy tác dụng với ta, lần này lịch luyện bí cảnh, chẳng qua là nhất thời nổi hứng mà thôi!”
Bắc Tiểu Lục cảm thấy hắn mới là tên ăn mày, còn mấy cô nàng như Cốc Y hay Tư Khuynh Mỹ mới chân chính là tiểu phú bà thì phải.
Hắn chỉ nghĩ chơi chơi thôi, hắn vẫn thích vơ vét hết để bổ sung Ngũ Hành thế giới của hắn thêm phồn hoa.
Hai người một thú tiếp tục lên đường tìm kiếm tài vật, Tiểu Hắc lần này được Bắc Tiểu Lục cho ra ngoài. Một đường làm nhảm khoác lác nói chuyện với Cốc Y.
Cốc Y thấy cũng rất thú vị, một con nhị giai yêu thú biết nói, linh trí lại không hề thấp chút nào. Để nàng cảm giác như đang nói chuyện với đồng bạn vậy. Mặc dù nó có chút thích khoác lác.
Nàng có hỏi qua Bắc Tiểu Lục, hắn chỉ nói rằng tên này ăn phải biến dị Linh Trí Thảo, nên có thể nói chuyện được. Cốc Y mặc dù có chút nghi ngờ nhưng cũng cảm thấy khả năng này. Vì huyết mạch của Tiểu Hắc, thật sự không cảm thấy có gì khác lạ.
Nửa ngày sau, Bắc Tiểu Lục cuối cùng cũng có thu hoạch.
Hắn hái được bốn quả Hồng Hỏa Kỳ đã chín. Loại quả này cũng màu đỏ, hình dáng giống như quả hồng, mùi vị chưa biết thế nào nhưng hương thơm rất ngọt. Tác dụng chủ yếu vẫn là nâng cao tu vi.
Nhưng mà hắn cũng chẳng dám ăn, tại vì tu vi của hắn đã viên mãn rồi, bây giờ mỗi lúc đều phải áp chế, tích súc lại.