Hắn tiếp tục tìm kiếm. Dần dần bọn họ đã đi tới khu vực trung tâm của Dược viện.
“ Lão đại, ta đói quá, có thể dừng chân được không vậy?” Tiểu Hắc từ khi được nếm thịt nấu chín, nó đã không ăn thịt tươi nữa. Mà chỉ cần nó làm việc, lão đại đều sẽ cho nó ăn.
Bắc Tiểu Lục nghe vậy bỗng cảm thấy bụng trống rỗng, hắn quá hưng phấn đi tìm linh quả, quên mất cả bữa ăn.
Cốc Y cũng sáng mắt lên, từ lúc vào đây nàng cũng chưa được thưởng thức đồ ăn nữa. Nghe thấy có đồ ăn, chạy đến ngồi song song với Tiểu Hắc .
Tiểu Hắc đắc ý nói với nàng:
“ Y tỷ, ngươi đây là có phúc ăn nha! Được thưởng thức đồ ăn của chủ nhân”. Nó đã bị Cốc Y mua chuộc, sau vài lần bị nàng lén lút đưa cho một vài túi linh quả, mà đều là loại nó thích.
Cốc Y nghe nó khen vậy, nhìn về Bắc Tiểu Lục đang nấu, cái lưỡi không tự chủ được liếm môi một chút. Nàng biết khẩu vị Tiểu Hắc rất kén ăn, nên không chút nghi ngờ gì. Chưa kể mùi thơm đã bắt đầu thoang thoảng bay tới, làm nàng nuốt nước bọt liên tục.
Bắc Tiểu Lục vừa nấu vừa thở dài, đồ ăn của tiểu manh oa đã sắp hết rồi. Hắn lại phải tự mình nấu.
Một lúc sau một chiếc bàn to dài, trên đó là từng đạo món ăn thơm ngào ngạt, sôi sục tế bào bụng của ba người.
Bắc Tiểu Lục ngồi xuống, lấy ra ba cái ly, là loại giống như kiếp trước chuyên uống rượu vang. Ly của hắn to cỡ gấp năm lần, còn ly của hai người kia thì nhỏ như vậy.
Từ một chiếc hồ lô rót ra một thứ nước màu đỏ, tỏa ra hương thơm có chút say. Nếu so sánh thì phàm nhân chỉ cần ngửi hương thơm có lẽ đã say ngất rồi, chứ chưa nói có thể thưởng thức được.
Đây chính là loại tửu bán thành phẩm mà hắn tự ủ, mặc dù chưa ra hồn, nhưng trong đó chứa rất nhiều thiên tài địa bảo. Bỏ thì phí, nên hắn quyết định Tiểu Hắc làm kẻ đầu thử rượu cho hắn. Vừa tiện lại còn giúp nâng cao tu vi, Tiểu Hắc cười ra miệng ấy chứ. Nhưng chủ yếu hắn ủ là loại củng cố tu vi, chứ hắn nào dám ủ loại tăng tu vi, nếu không cho hắn mười cái lá gan cũng không dám uống.— QUẢNG CÁO —
Đừng coi thường, chỉ riêng cái hồ lô đây là một cái pháp khí thượng phẩm rồi.
Cầm cái ly lạ trên tay, bên trong ly một dạng chất lỏng màu đỏ, tỏa ra hương thơm làm bụng cồn cào.
Lúc đầu biết đó là rượu Cốc Y, không có ý định uống nhưng ngửi thấy mùi thơm, không cưỡng chế nổi. Đành phải mặt dày đau khổ xin Bắc Tiểu Lục một ly.
Bên cạnh Tiểu Hắc vừa mới một ngụm nuốt sạch ly rượu, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn. Nó cảm thấy chỉ cần thêm một ly nữa là đêm nay, nó có thể tiến cấp nhị giai hậu kỳ tu vi.
Nó mặt dày nịnh nọt Bắc Tiểu Lục :
“Lão đại ta cảm thấy chỉ cần thêm một ly nữa, là đêm nay có thể tiến cấp rồi”.
Bắc Tiểu Lục đang ăn nghe nó nói vậy, biểu thị không quan trọng, nói:
“ Nếu mày tăng lên tam giai, tao còn cảm thấy có chút bất ngờ, còn lại ha ha ”
Tiểu Hắc nào dám nói lại, nó sợ lão đại bỗng nhắc lại về việc nó nói bản thân là U Minh thú. Từ khi nó đi theo lão đại ăn no, sống tốt, tài vật càng nhiều. Nó bành trướng, nhưng mỗi khi gặp ánh mắt nghiền ngẫm lão đại nhìn nó. Không phải nó ảo giác hay không, như muốn nói rằng:
“ Tao cho mày ăn nhiều linh tài, dược phẩm như thế, đến một con heo cũng lên được vài cấp, mày vẫn dậm chân tại chỗ.”
— QUẢNG CÁO —
Thế nên bình thường trừ ăn với ngủ, nó không dám quá lười biếng, phần lớn thời gian dùng để tu luyện. Bộ dáng đặc biệt nghiêm túc, cũng để Bắc Tiểu Lục lau mắt mà nhìn.
Bắc Tiểu Lục gỡ bỏ mũ choàng ra, hiện lên một khuôn mặt kiên nghị, tầm mười tuổi, không quá đẹp trai, có thể nói bình thường.
Cốc Y tò mò dưới bộ hắc bào này sẽ là một người như thế nào. Đến khi Bắc Tiểu Lục gỡ mũ choàng xuống, hiện ra một khuôn mặt phổ thông. Điều này có chút bất ngờ, bởi vì từ khí chất và lực thực, nàng nghĩ đây là một thiếu niên tuấn tú bất phàm.
Mặc dù như thế cũng không ảnh hưởng tới Cốc Y tò mò về hắn, dù sao cũng không phải là kiếm đạo lữ, đâu cần thiết phải soái ca đâu. Nhưng đôi mắt người ta thường nói là cửa sổ tâm hồn. Từ trong đôi mắt hiện lên vẻ thanh tịnh, bình thản, cơ trí, không hề phù hợp tới khuôn mặt này.
Bị nàng nhìn như vậy, Bắc Tiểu Lục có chút phiền, ngươi không ăn lại nhìn chằm chằm hắn làm gì. Không thể nào, hắn đã dùng Cửu Biến để thay đổi khuôn mặt. Một khuôn mặt bình phàm, vứt vào trong đám người cũng không nhận ra được.
Có chút nghi ngờ, hắn ngoảnh sang phía Tiểu Hắc, thấy từ trong ánh mắt nó hiện lên vẻ nghi ngờ. Nhưng nó cũng rất thông minh, không hề biểu hiện ra vẻ gì khác thường. Bắc Tiểu Lục rất thưởng thức nó ở điểm này. Cho nó một miếng thịt to, làm Tiểu Hắc vui mừng không thôi. Nó mới không quan tâm chủ nhân thế nào, chỉ cần nó làm tốt phần mình là được.
Cốc Y thử một ngụm, sắc mặt có chút đổi, mùi vị hơi có chút chát chát. Nhưng sau đó lại cảm nhận được vị ngọt thay thế, hai vị trái ngược tạo nên một hiệu quả mới lạ, ít nhất là đối với nàng là như vậy.
Nàng còn cảm nhận được tu vi có một chút ngưng đọng lại hơn. Bất ngờ kinh dị nhìn về phía Bắc Tiểu Lục, khẽ hỏi :
“ Ninh Tiểu Ma, ngươi ủ là rượu gì, chưa nói uống được hay không. Nhưng mà hiệu quả tu luyện lại bất phàm, chỉ một ngụm nhỏ vậy mà ta lại cảm nhận được sự tinh luyện của chân khí”.
Cốc Y mong chờ một đáp án đến từ phía Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục trong lòng đắc ý, nhưng bên ngoài lại tỏ ra không quan trọng, bình thản đáp:— QUẢNG CÁO —
“ Chỉ là dạng bán thành phẩm mà thôi, có gì ngạc nhiên đâu chứ “.
Thấy hắn chẳng cho một đáp án rõ ràng, nàng đành phải lặng lẽ ăn, trên bàn thật sự rất nhiều món ăn. Nàng thường ngày mỹ thực gì đã chẳng nếm qua, nhưng có lẽ đã lâu chưa được ăn. Nàng ăn đến mức no căng bụng, thỏa mãn xoa cái bụng đang nhô lên mới dừng lại. Nếu như không phải hết ăn được nữa, nàng cũng muốn ăn thêm một chút.
Nhìn hai bên một người một thú miệng hổ, ăn từ đầu đến cuối, chưa biết dừng là như thế. Nàng đầu tiên có xúc động, thật hâm mộ bọn họ.
Đối với việc Cốc Y nghỉ ngơi, Bắc Tiểu Lục bày tỏ thái độ vui mừng, Tiểu Hắc bày tỏ thái độ vui mừng.
Một lúc sau, cả bàn chỉ còn lại là xương thú, chỗ của Tiểu Hắc còn chẳng tồn tại tí xướng nào, bởi vì bị nó nhai hết tất cả vào bụng rồi.
Bên trong trận pháp không hề tồn tại màn đêm, lúc nào cũng sáng. Đối với tu sĩ bọn họ, tu vi càng cao, đêm với ngày không hề có chút khác biệt.
Bắc Tiểu Lục một bên kiểm kê lại tài vật, dạo gần đây túi trữ vật càng lúc càng nhiều. Bên trong hắn cũng quét qua một lượt, cũng không tồn tại điều gì làm hắn chú ý.
Tiểu Hắc thì nằm cuộn tròn ở một bên tiêu hóa, nó cảm giác như bản thân sắp tăng một cảnh giới nhỏ.
Cả ba đều không ai nói chuyện nữa, tự mình riêng mình chiếm một nơi nghỉ ngơi. Bắc Tiểu Lục khẽ chợp mắt, hắn đã lâu chưa biết mùi vị thư giãn nghỉ ngơi như phàm nhân. Bởi vì tu sĩ tu vi càng cao, cảm giác nghỉ ngơi đã không có bao nhiêu quan trọng. Bắc Tiểu Lục hiếm khi thả lỏng, suy nghĩ lung tung, bỗng chìm vào giấc ngủ, lộ ra đặc biệt yên tĩnh.