Nhìn biểu cảm không hề sợ hãi trên mặt Tăng Tường, cô còn cảm thấy phải cảm tạ cậu ta, ít nhất cậu ta cũng nể mặt cô: Nhìn này, tôi làm xong rồi.
Ây da, không thể nổi giận!
Không những không thể nổi giận, cô còn phải tỏ ra vui vẻ.
Diệp Chiêu giả cười rồi mở quyển vở của mình ra, lấy một miếng dán hoa hổng nhỏ ra: "Toàn bộ bài tập đều hoàn thành, thưởng một hoa hồng nhỏ."
Hoa hồng nhỏ?
Giọng điệu dỗ dành trẻ con này là coi cậu ta như một đứa trẻ mẫu giáo?
Tăng Tường học mẫu giáo ở Hồng Kông, những đứa trẻ khác luôn thích bắt nạt cậu ta vì đến từ Trung Quốc.
Nhưng từ nhỏ cậu ta không phải là một kẻ dễ bắt nạt, ai dám bắt nạt cậu ta, thì cậu ta sẽ cho một đấm.
Vì vậy, ở trường mẫu giáo cậu ta hầu như được mô tả là tấm gương xấu, không được thưởng những bông hoa nhỏ xinh này.
Không có thì không có, ai mà thèm chứ?
Tăng Tường ném ánh mắt không thể tin nổi bay đến, Diệp Chiêu biết cậu sẽ không dễ dàng tiếp nhận phần thưởng này của cô.
Cô mặc kệ, cô sẽ từng chút "mài mòn"… à không, là "nuôi dưỡng" sự tiến bộ của cậu ta.
"Dán ở đâu bây giờ?" Cô nhìn một vòng, không quan tâm học sinh BKing có để ý hay không, cuối cùng quang minh chính đại dán lên hộp đựng bút.
"Nếu cậu thu đủ 20 bông hoa nhỏ, có thể đổi lấy một món quà bí ẩn. "
"Món quà bí ẩn nào?"
"Bí mật!" Thực tế món quà bí ẩn là cái gì, Diệp Chiêu vốn không nghĩ kỹ, cô cứ nói bừa vậy, gom đủ 20 bông hoa nhỏ rồi nói sau.
Tăng Tường liếc mắt một cái là nhìn thấu cả rồi, cậu định mở miệng, nhưng cuối cùng lựa chọn không nói gì.
Dì Xảo có lấy bài kiểm tra cuối kỳ của Tăng Tường cho Diệp Chiêu xem, thành tích Tiếng Anh của cậu ta không tệ, chủ yếu là Ngữ văn và Toán học không tốt.
Vậy thì phải bắt đầu với những gì cậu giỏi trước. Đầu tiên là tiếng Anh, sau đó bằng tiếng Trung Quốc, và cuối cùng là Toán.
Diệp Chiêu sợ cậu ta không hiểu, vì vậy cố gắng nói một cách dễ hiểu nhất có thể.
Cậu ta ở một bên lắng nghe, không ghi chép, cũng không thay đổi câu trả lời sai, càng không trả lời cô, cho dù cậu ta hiểu hay không hiểu, đều không rõ.
Cũng tốt, tốt hơn so với những đứa trẻ nghịch ngợm, phá pháchcó thể làm cô tức chết nhiều.
Trong thời gian đó, Dì Xảo đưa đồ uống vào cho họ, thấy con trai ngoan ngoãn ngồi một bên nghe giảng, trái tim mẹ già vô cùng an tâm.
Chỉ hai tiếng sau, ba đề kiểm tra đã được làm xong.
Diệp Chiêu cảm thấy khô miệng, gập sách vở lại, vội vã ra ngoài uống nước.
"Này!"
Diệp Chiêu đứng lại, BKing không hề lên tiếng một lời nào trong hai giờ qua đã gọi cô lại.
"Còn chỗ nào không hiểu sao?"
Cô quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt cậu thấy được hai chữ "khát vọng".
Trời ạ, bồi đắp được lòng cầu tiến nhanh như vậy sao?