Không thể nào.
Cô nhớ lại thái độ lãnh đạm vừa rồi của cậu, bé thỏ nhỏ xinh lập tức hé lộ hàm rang thép: "Hôm nay hết giờ rồi, ngày mai lại tiếp tục."
"Không phải..." Cậu ta nghiêm túc ngồi học, thậm chí không nhúc nhích, không phải nên thưởng một bông hồng nhỏ sao?
Thấy cậu ta có vẻ yếu thế muốn nói lại thôi, Diệp Chiêu trong lòng cũng dễ chịu, cô quyết định cho cậu ta một món pháp bảo:
"Sau này, cậu có thể chọn C cho tất cả các câu hỏi trắc nghiệm mà cậu không biết làm. Kết quả tính toán dữ liệu thì đáp án C có xác suất đúng cao nhất."
Tăng Tường chăm chú nhìn cuốn sách của Diệp Chiêu, Một chuỗi những hoa hồng nhỏ, hoa hồng nhỏ…
"Cậu biết tại sao không? Bởi vì người Trung Quốc chúng ta, kể cả giáo viên ra đề, tất cả đều thích áp chót. Phương án C, thứ hai từ dưới lên, áp chót, hoàn hảo. "
Nói xong, Diệp Chiêu đi ra ngoài.
Không hoàn hảo.
Cu Tường dựa người vào ghế, cậu ta thiếu một bông hồng nhỏ!
Mẹ nó! Sao cậu lại muốn bông hoa nhỏ đó!
Không nhận được lúc ở trường mẫu giáo, cậu đã không còn cần chúng nữa rồi!
Không cần!
Cậu nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ dán trên ống bút, định đưa tay ra để xé.
Nhưng bàn tay cuối cùng dừng lại trên nó, nhẹ nhàng chạm qua, một bông hoa nhỏ, còn nhỏ hơn ngón trỏ của mình, mà lại như có phép thuật…
Cậu vẫn chưa nhận ra rằng mình đã hoàn toàn bị thao túng.
Ngày hôm nay không có ánh nắng, trời có thể nhiều mây.
Tăng Nhị Xảo đề nghị Diệp Chiêu đến trường bằng xe máy của cu Tường, nhưng Diệp Chiêu khéo léo từ chối.
Cô muốn làm quen với tuyến đường đi lại, dù sao cũng không xa lắm.
Tối qua chú Tô đi Hồng Kông còn chưa trở lại, dì Hà đã đến giúp cô xử lý chuyện chuyển trường.
Nhìn thấy cô từ xa, dì Hà giang hai tay chạy tới, nhiệt tình ôm lấy cô như một người mẹ ruột: “Cuối tuần dì định đến tìm cháu, nhưng chú Tô không cho, nói phải cho cháu một chút không gian. Thế nào rồi, cháu đã quen chưa?”
“Cũng được ạ, cảm ơn dì Hà đã tự mình tới đây một chuyến, làm phiền dì chuyện chuyển trường quá.”
“Khách sáo gì chứ.”
Dì Hà tên là Hà Tuệ Quỳnh, giống như mẹ ruột của nguyên thân, đều là thanh niên trí thức từ thành phố Bắc Kinh tới.
Dáng bà ta cao gầy, khuôn mặt vuông chữ quốc, các nét trên khuôn mặt không tính là nổi bật, nhưng làm việc nhanh nhẹn, khôn khéo, là hình ảnh tiêu biểu của người phụ nữ phương Bắc.
Trong nguyên tác, Hà Tuệ Quỳnh không xuất hiện nhiều lắm.
Bà ấy và Tô Ứng Dân là vợ chồng, họ đều là người ủng hộ kiên định của Diệp Chiêu.
Chỉ là nguyên thân quá kém cỏi, sau đó hai bên cũng không lui tới với nhau nữa.