Diệp Chiêu hơi nhướng mày: “Mẹ kế không có vấn đề gì, kẻ xấu xa ở đây chủ yếu vẫn là ba cháu. Nếu ông ấy là người bình thường, làm sao có thể bị mẹ kế dắt mũi được chứ?”
“Cô nhóc này đầu óc tỉnh táo, hiểu rõ đấy. Đúng rồi, điện thoại trong nhà dì sẽ không khóa lại, cháu có thể nghe điện thoại nhưng không được gọi đi. Tiền gas, tiền nước và tiền điện mỗi tháng chia đều theo đầu người, được chứ?”
Diệp Chiêu liếc mắt nhìn những món ăn phong phú trên bàn bên cạnh.
Thịt xào đậu đũa, gà Sanbei, cá mú hấp, lá khoai lang xào tỏi và canh xương hầm.
Chỉ có hai mẹ con, bốn món rau một món canh, điển hình là người Quảng Đông, ăn mặc có thể xấu xí, nhưng thức ăn tuyệt đối phải ngon.
Qua vài ngày chỉ ăn đồ ăn nhanh, khi nhìn thấy một mâm cơm tự nấu này, Diệp Chiêu cực kỳ hâm mộ.
“Ngày nhà dì cũng ăn tiệc như này, cháu và em gái lại chỉ nấu mì, mà chia đều tiền điện, gas với nước thế này… không hợp lý lắm nhỉ?”
“Ây da! Lần đầu tiên gặp được người còn so bì tính toán hơn cả dì! Thế này đi, chính cháu tự mua bình ga, tự kéo dây điện đi. Cháu gái ạ, như thế là ki bo đấy! Cháu mà như vậy thì sau này không kiếm được nhiều tiền đâu.”
Tăng Nhị Xảo kích động đến mức nói tiếng phổ thông càng lúc càng lơ lớ, may mà Diệp Chiêu nghe hiểu được.
Diệp Chiêu ngu ngơ nở nụ cười, nhưng không thanh minh cho bản thân.
Tăng Nhị Xảo không rõ ràng cho lắm: “Cháu cười cái gì?”
“Dì Xảo, nếu không thì thế này, dì cho chúng cháu ăn chung với nhà dì được không? Chúng cháu trả tiền. Dì có thể tính cả tiền ga, tiền điện, tiền nước đều vào nữa.
Tháng 9 tới cả cháu và em gái đều phải đi học, về cũng không có thời gian làm cơm. Mà ngày nào cũng ra ngoài ăn thức ăn nhanh thì rất mất vệ sinh.”
Điều này làm cho Tăng Nhị Xảo thật bất ngờ, bà ta vốn cho rằng Diệp Chiêu định vào nhà máy đi làm, ai ngờ cô vẫn muốn đi học.
Bà ta hỏi: “Các cháu học trường nào?”
“Cháu học ở trường trung học Dục Tân, em gái cháu thì còn chưa biết.”
“Cháu học cùng trường với cu Tưởng à? Cháu học lớp mấy?”
“Cháu học lớp mười hai ạ.”
“Thật trùng hợp, con dì cũng đang học lớp mười hai. Khoa xã hội hay là khoa tự nhiên?”
“Khối tự nhiên.”
“Ôi chao, thật trùng hợp! Vậy cháu… thành tích như thế nào?”
“Trước đây cháu đều đứng đầu lớp.” Diệp Chiêu nói không chút khiêm tốn: “Bạn đứng thứ hai, gia đình mời tám gia sư, nhưng cũng không thắng nổi cháu.”
Đôi mắt Dì Xảo lập tức phát sáng: “Lợi hại vậy sao!”
“Lợi hại bình thường ạ.”