“Cái nhà này bà ấy định đoạt, tôi không có cách nào.” Bà Anh Béo nhỏ giọng nói.
Ngẩng đầu thấy Diệp Chiêu bước vào, bà ta bèn cười chào hỏi: “Cháu cầm cái gì mà nặng vậy?”
Diệp Chiêu cười đáp: “Sách ạ, còn có trứng gà nữa.”
Diệp Chiêu còn chưa rõ ràng mối quan hệ giữa hai chị em bà Anh Béo với chú Câm và dì Xảo.
Sau hai ngày quan sát, thái độ của hai chị em nhà này đối với dì Xảo, có thể được mô tả bằng bốn từ "nghe lời răm rắp".
Sau khi lên lầu, cửa nhà dì Xảo mở toang, có một người phụ nữ mặt rỗ đứng ở cửa phòng bếp.
Đúng lúc dì Xảo vừa làm xong cơm tối, bà ta cởi tạp dề ra và mắng: “Có tiền bao bồ nhí mà không trả được tiền nhà? Mẹ kiếp chúng mày cút ngay cho bà.”
Người phụ nữ mặt rỗ nhẹ giọng cầu xin: “Không phải là không có tiền, mà là chồng tôi không có ở nhà, tối nay anh ấy về sẽ nộp ngay. Bà chủ, mở điện nước cho chúng tôi trước được không?”
"Lúc thuê phòng chúng bây đâu có nói sẽ mang theo vợ hai! Xúi quẩy! Mai dọn luôn đi cho tao! Ra ngoài ra ngoài, nóng nực thế này đừng đứng đây làm phiền tao.”
Người phụ nữ mặt rỗ bị đuổi đi.
Dì Xảo thấy Diệp Chiêu trở về, hỏi liên hồi như bắn súng liên thanh: “Đã về rồi à? Qua chỗ ba rồi có lấy được tiền không? Hôm nay ký hợp đồng được chưa?”
“Cháu đã làm chứng minh thư tạm thời, bây giờ có thể ký hợp đồng thuê phòng được rồi ạ.”
Diệp Chiêu đặt mì sợi cùng trứng gà lên mặt bàn phòng bếp.
“Hôm nay ăn cái này thôi à?”
“Cháu muốn ăn thanh đạm một chút.”
Đúng là nghèo, Tăng Nhị Xảo lặng lẽ lắc đầu.
“Hợp đồng này thì cháu trực tiếp ký với dì đi. Những người khác dì đều để cho bà Anh Béo đi ký hết.”
Hai người ký hợp đồng trong phòng khách.
Bản hợp đồng được viết tay toàn bộ và đã được soạn sẵn từ trước, Diệp Chiêu đưa chứng minh thư tạm thời cho dì Xảo.
Tăng Nhị Xảo điền số chứng minh thư vào hợp đồng là được.
“Hộ khẩu của cháu thuộc thôn của dì? Ký túc xá nhà máy đồ chơi Eileen... Ba cháu làm việc cho Eileen à? Có thể chuyển hộ khẩu về đây, công việc của ba cháu cũng không tệ đấy.”
Diệp Chiêu mỉm cười xem như đáp lại.
Diệp Định Quốc không sống trong ký túc xá của Eileen, ông ta mua một căn nhà ở trong khu nhà thương mại cao cấp nhất trong thôn.
Có điều hộ khẩu của nhà cô vẫn ở trong nhà máy, nhiều năm không thay đổi.
“Cọc tiền hai tháng, giao tiền nhà một tháng, hôm nay cháu có thể đưa bao nhiêu?”
Diệp Chiêu lấy ra 60 tệ tiền mặt mà mình đã chuẩn bị sẵn, trả tiền cọc bằng hai tháng với tiền nhà một tháng.
Dì Xảo ép tiền mặt dưới giấy: “Đòi được tiền từ ba cháu chứ gì? Vẫn là phải kéo mặt xuống, đứa trẻ nào khóc mới có sữa uống, không thể tự dưng để bà mẹ kế kia được lợi.”