Lão Lý bảo vệ thấy Diệp Chiêu ra ngoài, bèn vội vàng chạy ra từ trạm gác: “Này, cô bé, cô bé.”
Diệp Chiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn ông ta.
“Bạn học của cháu đang tăng ca, con bé bảo cháu trưa mai tới tìm con bé.”
Diệp Chiêu đoán Lý Thụy Hương còn bận tâm chuyện giúp cô vào nhà xưởng làm việc.
Cô bèn mượn chú bảo vệ giấy bút, để lại cho Lý Thụy Hương một tờ giấy, nói cho cô ấy biết cuối tuần sau cô mới có thời gian, đến lúc đó sẽ tới tìm.
***
Diệp Định Quốc về đến nhà, nằm nghỉ ngơi trên ghế dài tại thư phòng.
Trong đầu ông ta rối tinh rối mù, người mà ông ta cố quên suốt bao nhiêu năm qua, giờ đây dường như sống lại, đang chạy loạn trong tâm trí ông ta.
Bạch Vận Liên rót một chén trà đưa vào cho Diệp Định Quốc, thấy ông ta không muốn nói chuyện.
Bà ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được mở miệng hỏi: "Bây giờ xử lý như thế nào?"
"Lão Tô tìm trường học cho con bé rồi. "
“Tô Ứng Dân…”
Tô Ứng Dân làm vậy là không ý tốt, nhưng Bạch Vận Liên không dám công khai châm ngòi tình cảm của anh em họ, “Vậy… chuyện hộ khẩu của Tiểu Lộ thì tính sao đây?”
“Tiểu Lộ đâu rồi?”
“Đang làm bài tập trong phòng, em không dám nói cho con biết chuyện không dời được hộ khẩu.”
“Anh sẽ nghĩ cách khác chuyển hộ khẩu cho con.”
“Anh có ý gì?” Bạch Vận Liên thốt ra, nói vậy là không có ý định kết hôn với bà ta nữa sao?
Diệp Định Quốc xoa trán: “Chuyện kết hôn của hai người chúng ta nói sau, trước tiên phải thuyết phục được Diệp Chiêu đã.”
Có bao giờ Diệp Định Quốc quan tâm tới cảm nhận của con gái đâu?
Bạch Vận Liên không hiểu ông ta là bị làm sao mà lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy, chắc chắn lại là Tô Ứng Dân nhúng tay gây sự rồi.
Vất vả lắm mới có thể xoay người làm vợ chính thức, chỉ một bước nữa đá trúng khung thành, thế nào mà lại đá lệch.
Trong lòng bà ta tức giận nhưng ko dám nói, tức tới mức trái tim cũng run rẩy theo.
Trên đường về nhà, đi ngang qua một hiệu sách, Diệp Chiêu bèn vào mua cho em gái một bộ mười tranh liên hoàn.
Sau đó cô đi mua mì sợi cùng trứng gà, ăn mấy món thức ăn nhanh mấy ngày liền tới chán rồi, cô định tối nay ăn một bữa đơn giản.
Diệp Chiêu trở lại tòa nhà nhỏ, một hộ gia đình tầng một không bật đèn, một cô gái trẻ với mái tóc xoăn dài đứng ở cửa vẫy quạt, nghe những người tầng trên nói chuyện.
Bà Anh Béo cầm bát cơm đi tới, bà ta chỉ chỉ trên lầu, nói với cô gái tóc xoăn dài:
“Xưa nay chị Xảo vốn là người nói một là không có hai, nếu bà ấy bảo các cô chuyển thì chắc chắn các cô phải đi. Thôi thì các cô nên nhanh chóng thu dọn đi, đừng làm khó tôi.”
Cô gái tóc xoăn dài hừ lạnh một tiếng: “Chuyển thì chuyển, ở chỗ nào chẳng được.”