Tiễn đưa hiệu trưởng Giả, Tô Ứng Dân thu xếp cùng nhau ra ngoài ăn tối, Diệp Chiêu không muốn đi.
"Tiểu Cầm muốn học ở đây, ba và chú có thể nghĩ cách giúp con được không?"
Vừa bị đứa con gái ngỗ ngược liên hợp với ông hiệu trưởng đả kích, Diệp Định Quốc cương quyết không đồng ý: “Đưa nó trở về Uyển Thành đi.”
“Con bé ko chịu về, con bó tay rồi.”
Diệp Định Quốc: “Vậy là mày định lấy tiền của tao dẫn con bé đó ra ngoài ở?”
“Không thì ba tự đưa Tiểu Cầm về?”
Diệp Chiêu nói chuyện hoàn toàn không dựa theo mô típ của người bình thường, bạn nói đông, Diệp Chiêu sẽ trực tiếp kéo bạn đến phía tây.
Mấu chốt là cô dùng tốc độ nói ôn hòa, ngữ khí linh động kiểu bốn lượng đẩy ngàn cân để nói những lời trào phúng nhất.
Mà bạn lại không có cách nào để phản bác.
Diệp Định Quốc đau đầu, sau khi khỏi bệnh, đầu óc Diệp Chiêu đã tiến hóa thành cái mới ư?
Câu nào câu nấy đều khiến người ta khó chịu phiền lòng.
Thâm Quyến của thời đại này còn chưa có cái gọi là học khu, học vị, học nhảy lớp tiểu học cũng không ảnh hưởng đến thi đại học, chuyển trường cũn không khó.
Tô Ứng Dân tiếp tục dập lửa: "Quanh có cả trường công lập lẫn dân lập, chuyện học dự thính, để chú nghĩ cách. "
“Cảm ơn chú Tô, chú thật sự là bạn tốt của ba cháu… và của mẹ cháu.”
Tô Ứng Dân đang cười, nghe được hai từ "Mẹ cháu", trên mặt tức thì hiện vẻ bối rối...
Diệp Chiêu đeo túi định đi về, Tô Ứng Dân bèn nói: "Để chú lái xe đưa cháu về."
"Không cần đâu ạ, đi bộ trong vài phút là đến rồi."
Tô Ứng dân cầm lấy giấy bút trên bàn đưa ra: "Cháu viết địa chỉ ra đây. Tuần tới chú đưa cháu tới trung học Dục Tân báo danh."
Diệp Chiêu nhận lấy giấy bút, ghi sáu chữ số Ả-Rập: “Cháu không nhớ tên đường, đây là số điện thoại của chủ nhà.”
Tô Ứng Dân tới phía sau bàn làm việc cởi áo vest, mở ví ra, rút ra hết mấy tờ tiền 100 tệ, đưa hết cho Diệp Chiêu, cũng chẳng đếm xem có nhiêu tờ.
"Đây là tiền tiêu vặt mà chú Tô và dì Hà cho cháu, cháu đưa em gái đi ăn ngon một chút, đừng để bị đói.”
Diệp Chiêu nhìn Diệp Định Quốc.
Diệp Định Quốc nghiêm mặt không phản đối, cô cũng không từ chối, "Cám ơn chú Tô. "
Lúc đi ra ngoài, Diệp Chiêu liếc nhìn số tiền mà Tô Ứng Dân đưa, rồi đưa mắt về phía ba mình: “600 tệ...”
Diệp Định Quốc nhất thời không hiểu, có hơi sững sờ.
Nào ngờ câu tiếp theo của con gái lại là: "Nhớ trả ơn. "
Diệp Định Quốc muốn trợn trắng mắt, còn Tô Ứng Dân thì cười ha ha nói: "Chỉ là số tiền nhỏ, cháu không có tiền tiêu thì cứ tới tìm chú Tô."
Tô Ứng Dân đưa Diệp Chiêu xuống lầu.
Bên ngoài trời đã tối đen, trong nhà xưởng đèn đuốc sáng trưng, công nhân đều đang tăng ca để kịp trả hàng.