Ngô Khởi Lan mỉm cười, chỉ tay về phía Tần Minh: "Anh đúng là Tần lắm chuyện, lúc còn đi học luôn thích đặt biệt danh cho người khác, hiện giờ vẫn như vậy. Tôi từ khi nào đã trở thành" Nhân tài ". Nếu tôi mà là nhân tài thì còn đứng ở đây à." Ngô Khởi Lan kéo tay Từ Thiên Lam, nói: "Giới thiệu với anh một nhân tài thật sự, cửa hàng của chúng tôi làm ăn phát đạt như vậy là nhờ có em ấy, em ấy tên là Từ Thiên Lam. Bánh Hạch Đào, bánh hoa Quế, bánh Đậu Đỏ Như Ý đều do em ấy làm ra, còn đây là quản lý của Nhà máy sản xuất bánh ngọt Tần Minh ở thị trấn bên cạnh, Tần Minh."
"Xin chào giám đốc Tần."
"Xin chào cô Từ."
Hai người chào hỏi xong liền đi luôn vào công việc chính.
Tần Minh muốn mua đứt những công thức của Từ Thiên Lam để tiến hành sản xuất. Nhà máy của anh có thể sản xuất bánh ngọt để bán sỉ cho các cửa hàng. Nhưng Từ Thiên Lam chỉ đồng ý bán công thức của hai loại bánh ngọt, còn bánh Hạch Đào thì cô không bán.
Thực ra, Từ Thiên Lam cũng không còn cách nào khác, nếu bánh Hạch Đào mà không được trộn thêm nước suối trong không gian thì cũng không có gì khác biệt với những chiếc bánh Hạch Đào khác.
Tần Minh nghe xong ý kiến của Từ Thiên Lam thì im lặng rất lâu. Anh ta là một thương nhân khôn khéo. Thị trường bánh ngọt trong năm tuy rằng không kéo dài, nhưng vẫn buôn bán rất tốt, huống chi bánh này lại ăn ngon như vậy. Sau khi ăn qua bánh Hạch Đào, Tần Minh cảm thấy món ăn ngon như vậy mà chỉ bán ở một thị trấn nhỏ như thế này thì rất lãng phí. Anh ta muốn phát triển nó ra khắp nơi, khiến cho nó nổi tiếng, để nhân dân cả nước đều được ăn món bánh ngon như này.
Mặc dù hai loại bánh kia không tồi, nhưng anh ta vẫn cảm thấy nó kém hơn một chút so với bánh Hạch Đào.
Cho nên, mục đích chuyến đi này của Tần Minh chủ yếu là muốn mua công thức của bánh Hạch Đào. Hiện giờ, thứ tốt nhất này người ta lại không muốn bán.
Ngô Khởi Lan nhìn ra suy nghĩ của Tần Minh, trực tiếp nói: "Lão Tần, anh kinh doanh lâu như vậy, cũng biết chất lượng của nó như thế nào. Bánh hoa Quế và bánh Đậu Đỏ Như Ý đều là những sản phẩm tốt, nếu có chiến lược kinh doanh tốt, khẳng định sẽ không kém."
Tần Minh gật đầu, hai sản phẩm kia đúng là rất tốt, nhưng mà..
Từ Thiên Lam cũng gật đầu đồng ý với ý kiến này: "Thực ra, bánh hóa Quế và bánh Đậu Đỏ Như Ý tôi đều đã đổi mới, tuy không phải là sáng tạo mới lạ gì, một loại làm theo công thức cổ truyền, một loại là thay đổi công thức của bánh ngọt phương Tây."
Trước mắt Tần Minh sáng ngời, người thông minh không cần nói nhiều cũng có thể hiểu được: "Vậy, ý của cô Từ là, cô còn có rất nhiều công thức cổ truyền, hoặc có thể sáng tạo ra nhiều loại bánh hơn phải không?"
Từ Thiên Lam cười nói: "Đúng vậy."
Lúc này, Tần Minh mới yên tâm: "Vậy trước tiên tôi sẽ mua công thức của hai sản phẩm này, thử phản ứng của thị trường xem sao."
Nhà máy bánh ngọt của Tần Minh phát triển rất khá nhưng hầu như là nhờ vào thủ đoạn kinh doanh và mối quan hệ. Sản phẩm của anh ta chất lượng rất khá nhưng lại không gây được tiếng vang ở địa phương. Người ta có cái gì, anh ta cũng có cái đó, nhưng vẫn không thể làm ra được sản phẩm có thể áp đảo được sản phẩm của đối thủ. Cho nên, nhà máy của anh ta vẫn chưa bứt phá trên thị trường được. Vì thế, Tần Minh đi ra ngoài khảo sát thị trường, không ngờ lại gặp được một cơ hội tốt như vậy.
Hai bên đều thống nhất ý kiến, giá cả cũng bàn bạc xong xuôi. Tần Minh muốn biểu đạt thành ý của mình để sau này có thể hợp tác lâu dài. Anh ta mua hai công thức làm bánh với giá hai nghìn tệ. Vào những năm 1980 ở nông thôn, số tiền này có thể xây một ngôi nhà, trên thị trường cũng không có cái giá này, đúng là không tệ.
Từ Thiên Lam kiếm được một số tiền lớn, thập phần vui vẻ, căn cứ theo nguyên tắc làm chuyện tốt cho người khác cũng là đem lại lợi ích cho mình, Từ Thiên Lam tặng Tần Minh phương pháp đóng gói hàng hóa.
Đây là kinh nghiệm cô học được ở đời trước, có thể đóng gói bánh hoa Quế gói thành những món đồ nhỏ để tiêu thụ trên thị trường đồ ăn vặt. Hiện tai, đồ ăn vặt của trẻ em đều là những thứ nho nhỏ như kẹo trái cây cứng, đậu Hà Lan vàng. Nếu gói những miếng bánh hoa Quế thành những gói nhỏ, nhất định sẽ được yêu thích, hơn nữa không chỉ có trẻ con thích đâu.
Tuy gói thành những gói nhỏ thì sẽ hạ giá bán xuống, nhưng chi phí sẽ tăng. Hơn nữa không biết có thể đóng gói được như vậy hay không, giấy thì dễ rách, còn plastic thì chi phí khá cao.
Tần Minh nghe Từ Thiên Lam nói xong trong đầu nổ tung. Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn cho rằng bản thân là người thông minh, nguyên lai vẫn không bằng người khác, ý tưởng hay như vậy, sao trước kia anh ta lại không nghĩ tới.
Những băn khoăn của Từ Thiên Lam không là gì đối với Tần Minh. Chi phí bao bì thì có thể hết bao nhiêu chứ, nhìn vào tình hình mua sắm trước mắt, anh ta cảm thấy cần phải đầu tư vào khâu này.
Càng nghĩ, Tần Minh càng cảm thấy Từ Thiên Lam đúng là nhân tài. Anh ta còn mời cô nhất định phải thu xếp thời gian đến thăm nhà máy của anh ta, chỉ điểm thêm cho anh ta.
Từ Thiên Lam được khen rất xấu hổ, cô chỉ là mượn ý tưởng của đời trước mà thôi, nào có nghĩ ra cái gì mới.
Hai bên hẹn ngày mai sẽ ký kết hợp đồng, sau đó chia tay tại văn phòng của Ngô Khởi Lan.
Tần Minh đi tới chiếc xe Santana dừng ở cửa cửa hàng bách hóa. Ở thị trấn nhỏ, một chiếc ô tô như vậy là điều mới mẻ đối với người bình thường. Bởi vậy, ở cửa ra vào có rất nhiều người vây xem, có người còn bước tới sờ thử hai cái, có người đi vào mua đồ thì liếc mắt nhìn, lúc đi ra lại liếc hai cái, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
* * *
Ngày hôm qua cãi nhau với người trong nhà, Ngô Quế Hoa trong lòng bực bội, tất nhiên không chỉ có cô ta.
Lão thái bà cảm thấy bánh bao cô ta làm càng ngày càng khó ăn, cứng rắn, không được mềm nên liên tục mắng chửi cô ta. Ngô Quế Hoa cảm thấy ấm ức, nguyên liệu nấu ăn không tốt thì làm sao có thể hấp được bánh ngon. Cô ta không nhịn được cãi lại một câu, nói bột không mịn thì làm sao có thể hấp được bánh bao ngon.
Lão thái bà tức giận, càng mắng to hơn, lúc mắng còn nói đến chuyện cô ta không sinh được con, nói cô ta chỉ biết ăn không biết làm, con trai bà ta xui xẻo tám đời mới cưới cô ta về. Vu Đại Quân nói đỡ cho vợ mấy câu, cũng bị mắng cho một trận. Hai vợ chồng trở về phòng, tới nửa đêm vẫn chưa ngủ được.
Vu Đại Quân dỗ Ngô Quế Hoa nửa ngày, hai người bọn họ không có tiền riêng. Số tiền lần trước Ngô Quế Hoa đi khám bệnh về còn thừa anh ta không trả lại cho mẹ mình. Vu Đại Quân đưa cho Ngô Quế Hoa một ít để cô ta lên thị trấn mua một ít đồ ăn vặt giải sầu.
Sáng sớm, Ngô Quế Hoa liền cầm lấy tiền đi ra ngoài, Vu Đại Quân còn phải làm việc nên không thể đi cùng cô ta được.
Ngô Quế Hoa muốn mua đồ ăn vặt nên đi tới cửa hàng quốc doanh. Nơi này bán rất nhiều đồ, cô ta đã muốn đến từ lâu rồi. Còn chưa đi tới cửa, Ngô Quế Hoa đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô đỗ ở cửa, chung quanh có rất nhiều người vây xem, rất có khí thế.
Ngô Quế Hoa hâm mộ mà nghĩ, nếu như nhà cô ta cũng có một chiếc xe, cô ta sẽ không phải đi bộ tới thị trấn. Đến lúc đó, cô ta muốn đi đến đâu cũng được, muốn ăn gì thì lái xe đi mua. Đáng tiếc, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, cô ta chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi.
Ngô Quế Hoa thở dài bước vào cửa hàng, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua. Cô ta mua một cân bánh gì đó rất thơm, người bán hàng nói tên nhưng cô ta không nhớ rõ, cảm thấy cái tên này quái quái.
Sau đó, Ngô Quế Hoa lại đi tới quầy bán vải, nhìn những cuộn vải mà chảy nước miếng, đáng tiếc trong tay cô ta không có nhiều tiền.
Mà cho dù có tiền, năm mới hay ngày lễ, Ngô Quế Hoa cũng không dám mua quần áo mới, bà già kia mà biết lại mắng cô ta mất. Ngô Quế Hoa vươn tay sờ sờ cuộn vải, người bán hàng đứng bên cạnh tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt giống như muốn nói không cho sờ.
Ngô Quế Hoa nghi ngờ nhìn lên, thấy nhân viên bán hàng đang nói chuyện với một nhân viên bán hàng khác ở trong góc, không biết nói cái gì. Ngô Quế Hoa cúi đầu cầm cuộn vải ướm thử vào người mình, đáng tiếc không có gương soi, không thể nhìn thấy được kết quả.
Đang âm thầm tiếc nuối, Ngô Quế Hoa nghe thấy một cái tên quen thuộc.
"Thật vậy à? Người vừa rồi đi xe Santana tới mua công thức làm bánh sao? Từ Thiên Lam này đúng là có tài."
"Có tài cái rắm, cô ta chỉ biết đi nịnh bợ để giám đốc nhập bánh của cô ta, khiến cho cửa hàng chúng ta đắc tội với bên cung ứng."
"Cô cũng không thể nói như vậy được, nếu không có tài thì làm sao lại có được doanh số cao như vậy. Cô nhìn hai tháng này xem, doanh số của quầy bánh ngọt càng ngày càng tăng, khiến chị Khâu cười đến nỗi không tìm thấy hướng Bắc."
"Hừ, đó là do giám đốc trích phần trăm, cô ta bán được càng nhiều thì càng có nhiều tiền, nên ra sức lầm việc thôi! Mỗi ngày, tôi cũng bán được không ít vải, nhưng một xu cũng không được. Nếu tôi cũng được trích phần trăm, thì sản lượng tiêu thụ của tôi cũng sẽ tăng."
Người bán hàng kia không cho là đúng, nhưng cũng không muốn đôi co với cô ta. Nhưng Ngô Quế Hoa lại nghe thấy lờ mờ tên của Từ Thiên Lam. Chỉ là trùng tên thôi hay chính là em dâu?
Lúc Ngô Quế Hoa còn đang nghĩ ngợi thì phía sau có ba người đi tới.
Từ Thiên Lam và Ngô Khởi Lan tiễn Tần Minh ra đến cửa, cho tới khi anh ta đi rồi mới dừng tay lại.
Ngô Quế Hoa ngơ ngác nhìn Từ Thiên Lam, trong tai còn nghe thấy giọng nói của người bán hàng lúc nãy: "Nhìn bọn họ kìa.."