Ngô Quế Hoa giống như từ cõi thần tiên trở về, lúc về tới nhà trời sắp tối mịt.
Lúc Ngô Quế Hoa về đến nhà vừa may Vu Đại Quân đang định ra ngoài tìm cô ta. Nhìn thấy cô ta, Vu Đại Quân vừa cao hứng vừa sốt ruột nói: "Điềm nhi, sao bây giờ em mới về, trời tối có nguy hiểm thì sao?"
Mọi người đã ăn cơm xong, đều ở trong phòng nghỉ ngơi. Cả nhà Vu Đại Hải chuyển ra ở riêng, Ngưu Xuân Hoa liền muốn chiếm lấy căn phòng trước kia Từ Thiên Lam ở, nói là cho con trai cô ta ở, gian phòng của cô ta kê một cái giường lớn, ngay cả chỗ ngồi để làm bài tập cũng không có, thành tích của đứa nhỏ bị tụt xuống.
Lúc Từ Thiên Lam mới dọn đi cô ta đã có ý nghĩ này, chỉ là lúc đó mọi người đều nói do cô ta mà cả nhà Vu Đại Hải mới rời đi, cho nên Ngưu Xuân Hoa không dám đề cập chuyện này. Hiện tại đã qua hai tháng, giữa chừng còn bỏ về nhà mẹ đẻ, nên mọi người cũng dần nguôi ngoai, cô ta mới dám nói ra.
Đáng tiếc tiếng nói của Ngưu Xuân Hoa không có trọng lượng. Lúc ăn cơm vừa mới nhắc tới chuyện này, chị dâu Lưu Thúy đã phản đối. Lưu Thúy cũng có hai đứa con trai, dựa vào cái gì mà Ngưu Xuân Hoa đòi lấy. Phòng của Lưu Thúy còn chứa bốn người, sắp bị ép thành dưa muối tới nơi rồi, hai đứa con của chị ta phải bò lên cửa sổ trên giường đất để làm bài tập, chỉ có một mình Ngưu Xuân Hoa là chịu khổ hả?
Hai người cứ như vậy mà cãi nhau, bình thường Ngưu Xuân Hoa không muốn đấu với Lưu Thúy. Lưu Thúy cao lớn vạn vỡ, còn nóng tính, một khi nóng giận sẽ biểu diễn tất cả các thế vỡ, ra tay không biết nặng nhẹ. Nhưng đấy là trong trường hợp không tổn hại đến lợi ích, còn một khi đã đụng chạm tới lợi ích thì Ngưu Xuân Hoa cũng không sợ chị ta.
Lão thái bà thấy hai cô con dâu cãi nhau, tức giận lên ai cũng không cho, căn phòng kia sẽ làm phòng chứa đồ. Một căn phòng lại bị lãng phí như vậy, ai cũng khẩn trương, nhưng mẹ chồng đã lên tiếng, hai người đành phải từ bỏ.
Nhưng nếu căn phòng đó dùng làm phòng chứa đồ, thì những đồ vật trong đó sẽ không cần dùng nữa đi?
Vợ chú Tư lúc dọn đi chỉ mang theo vài bộ quần áo tùy thân và một ít đồ dùng sinh hoạt đơn giản, những món đồ hơi lớn một chút đều sẽ để lại không mang đi. Những cái ghế, cái bàn trong đó đều có thể sử dụng.
Vì thế, Ngưu Xuân Hoa liền lên tiếng trước giành cái tủ gỗ bên trong dọn sang phòng mình. Lưu Thúy cũng hành động theo Ngưu Xuân Hoa, phản ứng cũng không chậm. Chị ta nhanh chóng "đoạt" được được hai cái ghế và một cái chậu rửa mặt.
Lúc Ngô Quế Hoa về, hai người bọn họ mới dọn xong, lão thái bà ở bên bên trách mắng, nhưng cũng chỉ nói mấy câu qua loa, không thật sự trách mắng. Dù sao những đồ vật này cũng không ra khỏi sân, bà ta cũng không thể đặt chúng vào trong phòng mình được.
Đang mắng, thì Ngô Quế Hoa trở về. Lão thái bà theo bản năng nhìn trời, bầu trời đã tối đen Ngô Quế Hoa mới trở về. Lão thái bà cảm thấy đứa con dâu này càng ngày càng kỳ quái. Cô ta gả tới đây hơn năm năm rồi, mà chưa sinh một đứa con nào, hôm nay lại không chịu làm việc, đi ra ngoài chơi cả một ngày. Bà ta nhìn vào tay của Ngô Quế Hoa, cô ta thế mà đi mua nhiều đồ như vậy?
Lão thái bà lập tức chĩa súng về phía cô con dâu thứ ba. Nếu như vào ngày thường, Ngô Quế Hoa nhất định sẽ cãi lại. Nhưng hôm nay, tâm trí của cô ta không đặt ở đây, nên chỉ hàm hồ trả lời cho qua.
Vu Đại Quân thấy trời đã tối, mà vợ còn chưa trở về, sợ cô ta xảy râ chuyện, cho nên đang định về phòng lấy đèn pin, đi ra ngoài tìm cô ta. Nhưng khi anh ta vừa mới vào phòng liền nghe thấy tiếng nói chuyện, mới biết được Ngô Quế Hoa đã trở về, vội vàng chạy ra.
"Điềm nhi, sao bây giờ em mới về, làm anh lo lắng muốn chết." Vu Đại Quân kéo người, tỉ mỉ kiểm tra, thấy cô ta không có chuyện gì, mới yên tam, cũng không hề trách mắng chuyện cô ta về muộn.
"Ừ, mệt mỏi, đi chậm." Ngô Quế Hoa có lệ mà trả lời một câu.
Bên ngoài, lão thái bà vẫn còn đang mắng mỏ, bảo Vu Đại Quân phải dạy bảo vợ mình. Vu Đại Quân chỉ trả lời qua loa một tiếng, không nói thêm gì. Lão thái bà tức giận trừng mắt nhìn bọn họ một cái, rồi đi vào phòng.
Nhà mẹ đẻ của Ngô Quế Hoa cũng được tính là giàu có, nhưng cũng dạy bảo cô ta, nếu không cô ta cũng sẽ không có tính cách như vậy.
Có điều, cô con dâu này càng ngày càng không nghe lời, đối với bà ta đây không phải là dấu hiệu tốt. Cô con dâu thứ tư trước kia bảo gì làm nấy, nhát gan, không mách lẻo, đột nhiên tính cách thay đổi. Bà ta nghĩ có thể là do bản thân bức ép người ta quá, vì vậy lúc này cũng không dám làm quá, nhưng lúc nên bắt chẹt thì vẫn cần phải bắt chẹt.
Hai vợ chồng Ngô Quế Hoa vào phòng, Vu Đại Quân lấy mấy thứ Ngô Quế Hoa mua ra xem: "Ồ, cái bánh ngọt màu vàng này thật đẹp." Vu Đại Quân nuốt nước miếng, anh ta rất muốn ăn, nhưng lại sợ vợ không vui, liền nhìn trộm cô ta một cái.
Ngô Quế Hoa lúc này cũng đã khôi phục lại tinh thần, uống một ngụm nước, thấy Vu Đại Quân nhìn mình như vậy thì trợn trắng mắt, ném một câu: "Muốn ăn thì ăn đi."
Vu Đại Quân vui sướng đáp một tiếng, ngay lập tức véo một miếng, chiếc bánh màu vàng này đúng là bánh hoa Quế mà Ngô Quế Hoa đã mua ở cửa hàng quốc doanh. Từ Thiên Lam làm xong đều cắt bánh thành những phần bằng bàn tay.
"Ừm, ăn ngon." Vu Đại Quân cắn một miếng, ngấu nghiến ăn, đem miếng còn lại nhét vào trong miệng.
Trong mắt Ngô Quế Hoa hiện lên tức giận, cô ta nghĩ tới việc mỗi ngày mình phải làm việc ở đồng, ở nhà, nhưng ngay cả một miếng bánh ngọt cũng phải khó khăn mới có được. Trong khi đó, cả nhà chú Tư thì mỗi ngày trôi qua tốt đẹp, quả thật không công bằng. Ngô Quế Hoa dùng tay đấm Vu Đại Quân: "Ăn, ăn, ăn, anh chỉ biết ăn, không có tài cán mà còn mặt mũi để ăn."
Vu Đại Quân ủy khuất nói: "Không phải em bảo anh ăn à." Anh ta vội vàng buộc túi bánh lại, quyết định không so đo với đàn bà, xoay người đi ra bên ngoài bưng mâm cơm vào.
"Anh thấy em muộn như vậy còn chưa trở về, nên phần cơm cho em, bánh ngọt tuy rằng ăn ngon, nhưng cũng không thể thay thế cơm được, em ăn cơm trước đi." Vu Đại Quân đem bát cơm đặt lên trên bàn.
Ngô Quế Hoa đi tới trước bàn, im lặng mở đĩa trên bát, bên trong là một cái bánh bao, một bát cải trắng, không hy vọng, cũng không ngạc nhiên.
Vu Đại Quân thấy Ngô Quế Hoa đi ra ngoài giải sầu một ngày mà tâm trạng vẫn không tốt lên, cảm thấy hơi tiếc số tiền kia, có điều tiền không phải để tiêu sao! Vu Đại Quân tự an ủi mình như vậy. Sau đó, anh ta yên lặng đi tới phòng bếp đun nước nóng, chuẩn bị để lát nữa ngâm chân, cả ngày làm việc vất vả, ngâm chân sẽ làm cho bản thân thoải mái.
Một lúc sau, hai người cùng ngâm chân trong một cái chậu. Ngô Quế Hoa im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Hôm nào, chúng ta tới thăm nhà chú Tư đi."
* * *
Từ Thiên Lam viết xong công thức, liền ký hợp đồng, hai nghìn tệ tiền mặt lập tức có trong tay.
Cô cũng có chút kích động, từ lúc xuyên tới thời đại này, trong tay cô chưa bao giờ được cầm nhiều tiền như vậy.
Từ Thiên Lam cảm thấy bầu trời cũng xanh hơn, nước cũng trong hơn. Cô vội vàng muốn trở về nhà, chia sẻ niềm vui này với Vu Đại Hải.
Nhưng lúc cô về tới nhà mới đột nhiên nhớ ra, hiện tại là giữa trưa, Vu Đại Hải buổi tối mới về tới nhà.
Ngày hôm đó, Vu Đại Hải cầm tờ giấy có bản vẽ của Từ Thiên Lam đưa cho chủ nhà xem. Lúc anh trở về thì vui mừng nói chủ nhà phi thường hài lòng, anh ta nói chưa bao giờ nhìn thấy một căn nhà độc đáo như vậy, rất có sáng tạo, nói phòng ở này rất tốt, việc thiết kế nội thất cũng để nhóm của anh đảm nhiệm.
Ngày hôm đó, Vu Đại Hải sung sướng mà ôm Từ Thiên Lam xoay mấy vòng, Từ Thiên Lam bị anh xoay sắp hôn mê, liền thấy anh nói tiếp: "Vợ ơi, em biết không? Chủ nhà là một người trẻ tuổi, ban đầu anh ta muốn tự mình thiết kế ngôi nhà, nhưng lại có vài chỗ không hiểu lắm, nên mới để cho bọn anh thử xem. Anh ta nói cũng không hy vọng gì nhiều, đang định tìm người thiết kế, không ngờ tới bản vẽ của em lại tốt vậy."
Từ Thiên Lam ngốc lăng khi nghe thấy những lời Vu Đại Hải nói. Bản vẽ của cô chỉ là ngôi nhà được thiết kế hợp lý mà thôi. Cô tận dụng hết không gian trong ngôi nhà, chuyện này cũng không có gì to tát, nhưng không ngờ lại được đánh giá cao như vậy. Từ Thiên Lam hơi xấu hổ.
Ngày hôm nay, Từ Thiên Lam rất sung sướng, nhưng lại chỉ có hai con gái nhỏ ở đây, tạm thời không có ai chia sẽ niềm vui này với cô. Từ Thiên Lam cầm số tiền xoay hai vòng, bây giờ cô giống như nhà giàu mới nổi vậy, suy nghĩ nên cất tiền ở đâu thì an toàn, xoay qua xoay lại hai vòng, đột nhiên bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: "Đúng là ngốc mà, cất trong không gian, đúng là vui quá choáng váng rồi."