Thật xin lỗi vì vốn từ của anh không được tốt, hiện tại anh không thể nghĩ ra được từ nào hay hơn để hình dung. Bản vẽ này tuy rằng không phải quá tinh xảo nhưng nhìn vào bản vẽ cũng có thể thấy được thiết kế rất tỉ mỉ. Các đường ngang, dọc dứt khoát, phác họa một hình vẽ trông như chữ "n", chữ "n" này có hai bên chân được vẽ kéo dài ra.
Sau đó, mỗi chỗ đều được ghi chú bằng chữ rõ ràng, giải thích đây là phòng gì và có chức năng như thế nào?
Trên bản vẽ thể hiện một căn nhà ba gian, mỗi phần "chân" kéo dài ra là một gian phòng, đó là hai phòng nhỏ. Căn nhà ba gian gồm hai phòng ngủ và một phòng khách được thiết kế lấy ánh sáng rất tốt.
Hai bên trái phải đều có cửa sổ, giữa trưa cũng sẽ có ánh mặt trời chiếu vào, có thể làm phòng nghỉ, phòng làm việc. Giữa hai gian phòng có phòng bếp, phòng chứa đồ, nhà kho.
Phân chia rất hợp lý, công dụng cũng rõ ràng, là kiểu nhà khác hoàn toàn với kiểu nhà trệt nhỏ ở nông thôn.
Vu Đại Hải hưng phấn muốn ôm lấy vợ hôn một cái, nhưng con gái đang ngồi trên đùi cô, nên chỉ có thể lùi bước: "Vợ ơi, em thật sự quá lợi hại. Anh không biết nên dùng từ gì, không được, anh phải nhanh chóng đi tìm chủ nhà tâm sự, anh đoán bọn họ nhất định sẽ thích."
Lần đầu tiên, Vu Đại Hải tiếp nhận một công trình lớn, đương nhiên sẽ có gắng hoàn thành thật tốt. Vu Đại Hải chờ không kịp mà chạy ra ngoài.
Từ Thiên Lam thu dọn bát đũa trên bàn, Đại Nữu đứng ở bên cạnh cũng muốn giúp đỡ rửa bát. Từ Thiên Lam nhìn con gái còn chưa cao tới kệ bếp, liền từ chối, đặt bé gái lên trên giường ở trong phòng: "Đại Nữu tới chơi với em đi."
Đại Nữu cởi giày trèo lên giường tiếp tục chơi trò ú òa với em gái.
Từ Thiên Lam thu dọn xong xuôi, liền bắt đầu công việc làm bánh của mình.
Tuy làm bánh là sở thích của Từ Thiên Lam, nhưng mỗi ngày cô cũng chỉ làm một ít để giải trí, để cho mình và gia đình thưởng thức thôi. Còn nếu một ngày phải làm mấy chục cân, không ngừng nghỉ, thì không tốt lắm.
Hiện giờ, Từ Thiên Lam cảm thấy không tốt lắm, tuy có được tay nghề khéo léo của chủ nhân thân thể này, làm ra được những món bánh ngọt tinh xảo, mùi thơm cũng ngập tràn trong căn nhà.
"Có lẽ nên tìm một người hỗ trợ." Từ Thiên Lam nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa trên giường, lẩm bẩm nói.
Vất vả cả một ngày, Từ Thiên Lam mới làm xong một lò nướng. Cô xách hai cái rổ cực lớn đi giao hàng. Lần này, Đại Nữu đẩy xe nhỏ có bé gái nằm bên trong.
Chiếc xe đẩy này là do Vu Đại Hải làm ra. Anh thấy Từ Thiên Lam chăm sóc hai đứa nhỏ khá bất tiện, cũng rất mệt. Anh thường khuyên cô không cần làm việc kiếm tiền, nhưng Từ Thiên Lam muốn làm, anh cũng không thể ngăn cản. Vì thế, Vu Đại Hải đi học người trong thành phố làm một chiếc xe đẩy, đem bé gái đặt vào bên trong.
Tuy rằng, xe đẩy không có vẻ ngoài sặc sỡ, nhưng nó được Vu Đại Hải tỉ mỉ chọn từng cây gỗ, mài đến bóng loáng, nhẵn nhụi, bảo đảm không gây thương tổn đến đứa nhỏ, mất rất nhiều thời gian mới làm xong.
Lúc Từ Thiên Lam nhận được nó, cô rất thích, khen Vu Đại Hải có thiên phú làm thợ mộc. Vu Đại Hải liền cười ha ha, nói anh cũng là nhân tài.
Từ Thiên Lam đi vào cửa hàng quốc doanh, nhìn thoáng qua khu vực buôn bán, tuy rằng không thể nói là biển người tấp nập, nhưng luôn có người qua lại.
Từ Thiên Lam đi tới nhà kho giao hàng, đang định về, thì gặp Khâu Thúy Anh đầu đầy mồ hôi đứng trước mặt. Nhìn qua thì có vẻ trật vật, nhưng tinh thần lại rất tốt. Chị ta nhìn thấy Từ Thiên Lam, cười to nói: "Tiểu Lam tới giao hàng à, giao xong thì tới gặp giám đốc nhé, có chuyện tốt đấy?"
Từ Thiên Lam đang tự hỏi xem là chuyện tốt gì, Khâu Thúy Anh đã vẻ mặt phấn khởi, nói: "Ngày hôm qua có một vị khách tới, nói là ở xưởng nào đó, muốn mua công thức làm bánh của cô?"
Mấy hôm nay, Khâu Thúy Anh kiếm được không ít tiền hoa hồng, phàm là những hàng hóa mà Từ Thiên Lam mang đến, giám đốc Ngô đều trích phần trăm cho chị ta. Ngay từ đầu, bánh Hạch Đào bán rất chạy, nhưng số lượng lại quá ít, không được mấy ngày đã hết, lại phải đợi. Nhưng bánh hoa Quế và bánh Đậu Đỏ Như Ý thì khác, số lượng nhiều. Dịp tết Đoan Ngọ vừa rồi, buôn bán rất phát đạt, chị ta cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Về nhà còn được mẹ chồng khen ngợi, địa vị của chị ta ở nhà càng ngày càng cao, sau khi làm việc mệt mỏi, về nhà có sẵn cơm để ăn.
Mấy hôm nay, tâm trạng của Khâu Thúy Anh rất hưng phấn, căn bản cũng không nghĩ đến chuyện nếu bán công thức đi sẽ như thế nào. Bây giờ nhìn thấy Từ Thiên Lam thì không nhịn được mà nói cho cô biết tin tức tốt này.
Từ Thiên Lam tuy rằng cũng có chút vui vẻ, nhưng cô không hề bất ngờ, ngược lại việc này cũng nằm trong dự đoán của cô. Đồ ăn được cho thêm nước suối trong không gian chắc chắn sẽ được hoan nghênh, cho dù cô khống chế trộn không nhiều nước suối. Còn bánh hoa Quế và bánh Đậu Đỏ Như Ý cô không hề trộn lẫn nước trong không gian nhưng lại là món ăn mới mẻ, hơn nữa thật sự ăn rất ngon.
Từ Thiên Lam dẫn hai đứa nhỏ đi tới văn phòng của Ngô Khởi Lan. Ngô Khởi Lan vừa thấy cô liền nói: "Chị đang định rảnh rỗi sẽ tới nhà của em, nhưng mấy hôm nay quá nhiều việc chưa đi được."
Đầu năm nay rất ít gia đình có điện thoại, chưa kể chi phí lắp đặt ban đầu, hơn nữa công việc cần dùng cũng không nhiều. Cho nên, Ngô Khởi Lan không có cách nào liên lạc được với Từ Thiên Lam, chị rất sốt ruột, chỉ muốn bay luôn tới nhà cô.
Từ Thiên Lam cười: "Được thôi, hoan nghênh hoan nghênh!"
"Chị không đùa với em nữa, nói chuyện chính đây." Ngô Khởi Lan ngồi xuống, lấy mấy miếng bánh ngọt, rót hai chén nước cho hai đứa bé ăn uống, sau đó liền bắt đầu nói: "Giám đốc của một nhà máy sản xuất bánh ngọt tới tìm chị muốn mua công thức mấy món bánh của em, em thấy thế nào?"
"Ở thị trấn của chúng ta à?" Từ Thiên Lam cũng không quá quen thuộc với thị trấn này. Mỗi ngày, cô đều ru rú ở nhà làm bánh ngọt, làm mẹ, không đi ra ngoài nhiều.
Cho nên, mặc dù tới thị trấn ở đã hai tháng nhưng còn không biết trên thị trấn có mấy con phố, trên đường có cái gì?
Ngô Khởi Lan lắc đầu: "Không phải ở thị trấn của chúng ta, là thị trấn bên cạnh, so với thị trấn của chúng ta thì phát triển hơn một chút. Nhà máy này chị cũng biết, quy mô khoog lớn, nhưng lại rất chính quy, là một công ty tư nhân. Người quản lý kia cũng chính là ông chủ, làm người rất khôn khéo, chị hẹn anh ta ngày mai lại tới đây, hiện tại muốn hỏi ý kiến của em một chút?"
Từ Thiên Lam gật đầu: "Anh ta muốn công thức của cả ba loại bánh ngọt à?"
"Đúng thế."
Từ Thiên Lam suy nghĩ một lúc, nói: "Chỉ có thể bán cho anh ta hai loại công thức, nhưng là theo hình thức hợp tác, nếu đồng ý thì nói tiếp."
Sau đó, hai chị em thương lượng chi tiết cụ thể.
Tần Minh là một người đàn ông trung niên cao lớn, nói chuyện rất hài hước, Ngô Khởi Lan quen biết với anh ta từ trước.
Hai người là bạn đại học, chỉ là không cùng khoa, nhưng lại sớm quen biết nhau. Tần Minh tốt nghiệp đại học xong thì làm việc trong một công ty sản xuất thuốc hơn một năm. Sau đó, anh ta mạo hiểm tự mình kinh doanh. Bởi vì trong nhà anh ta có vài mối quan hệ, bản thân anh ta cũng là người rất nỗ lực, nên sau khi mở nhà máy, phát triển thị trường, buôn bán vẫn luôn không tồi.
Hai người cũng đã nhiều năm không gặp, vừa nhìn thấy mặt liền trêu chọc nhau.
"Tôi còn đang thắc mắc, các cửa hàng quốc doanh ở thị trấn khác đang trên đà sa sút, nhưng ở thị trấn Thanh Vân lại nổi tiếng như vậy, thì ra là có chuyên gia tới." Ngũ quan Tần Minh đoan chính, đường nét rõ ràng, khuôn mặt không lớn, tóc được chải ngược ra sau trông rất có sức sống, trên trán chỉ có lưa thưa vài sợi tóc, lúc nói chuyện thì luôn tươi cười, khiến cho người khác rất có cảm tình.