San Đóa Lạp ngồi ở giữa đám người không thể tin nổi một màn này, trên khóe mắt nàng chợt có một giọt lệ rơi xuống. Nàng biết rõ ràng mình đã mất đi đệ đệ duy nhất. Nhưng làm cho nàng không thể nào hiểu nổi chính là tại sao Đạt Nhĩ Sâm phải làm như vậy? Chẳng lẽ mình và hắn nói chuyện còn chưa đủ rõ ràng sao? Tại sao vẫn khư khư cố chấp, chẳng lẽ cái gọi là mặt mũi còn trọng yếu hơn cả tính mạng?
Cảm thụ được nguyên lực dao động mãnh liệt ập tới, sắc mặt mấy người Tác Phỉ Á bao gồm cả Địch Áo đồng thời trở nên cực kỳ khó coi. Không có ai ngờ tới Đạt Nhĩ Sâm còn có ngón này, bọn họ đều biết Lao Lạp có hộ thân kết giới rất mạnh, nhưng đến tột cùng mạnh đến loại trình độ nào thì chịu thua. Bởi vì lực lượng của Lao Lạp là khái niệm mơ hồ rõ ràng, không ai dám bảo đảm Lao Lạp có thể toàn thân trở lui sau khi tiếp nhận một kích liều mạng của Đạt Nhĩ Sâm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Vị đạo sư kia há miệng lắp bắp mãi không nói thành lời, vì sao lại xuất hiện tình huống như thế này chứ? Nhưng mà tình hình trước mắt hắn không thể nhúng tay vào nữa rồi, cho dù hắn có thể xua tan Chân Hồng Tuyệt Sát của Đạt Nhĩ Sâm, cũng không có cách nào tránh khỏi tình trạng thương vong.
Ở nơi xa, Hỏa Hống Thú đang lười biếng nằm gục một chỗ, còn Miêu Tử đang bay dạo trên trời bỗng nhiên ngẩng đầu lên tức giận gầm thét một tràng dài. Sau đó giương động hai cánh bay thẳng về phía sân thi đấu với tốc độ cực nhanh.
Ca Đốn và Y Toa Bối Nhĩ nghe thấy tiếng gầm gừ vang dội kia hốt hoảng chạy ra, lo lắng nhìn theo phương hướng Miêu Tử biến mất. Chẳng lẽ Lao Lạp đã xảy ra chuyện?
Hỏa diễm bừng sáng y như pháo hoa nở rộ, bộc phát ra quang mang sáng chói lan tràn ra bốn phía. Mấy giây sau, một đạo bạch quang bỗng nhiên phóng lên cao đột phá hàng rào lửa xông thẳng lên trời, quả cầu lửa khổng lồ y như bong bóng khí bị xì hơi, nhanh chóng sụp đổ, tan rã vào không trung.
Ánh lửa tan hết, thân ảnh Lao Lạp và Đạt Nhĩ Sâm xuất hiện trước mắt mọi người. Chẳng qua là cảnh tượng này làm cho người ta không có cách nào tiếp nhận nổi.
Phảng phất như là động tác được quay chậm lại, tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng quả đấm của Lao Lạp đang rút ra từ trong lồng ngực Đạt Nhĩ Sâm. Vào lúc này Đạt Nhĩ Sâm đã sớm bị hỏa diễm đốt cháy vô cùng thê thảm.
Theo sau động tác Lao Lạp rút quả đấm ra ngoài, toàn bộ thân thể Đạt Nhĩ Sâm giống như là mất đi giá chống đỡ chậm chạp ngã xuống. Quá trình này không hề có một giọt máu nào, ngay cả bàn tay Lao Lạp sau khi rút ra từ lồng ngực Đạt Nhĩ Sâm cũng không có dính vết máu. Cái quyền sao kia vẫn lập lòe hào quang rực rỡ, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy thế mà lại tạo thành cảm giác cực kỳ tanh máu trong mắt người xem.
Trên khán đài yên lặng như tờ, lúc trước làm gì có ai nghĩ đến một tiểu nha đầu với bộ dạng khả ái như thế, lại bộc phát ra lực sát thương kinh khủng đến mức đó.
"Ngừng tranh tài ~!" Vị Phong hệ đạo sư đang lơ lửng trên không trung vội vã rống lên.
Thấy Lao Lạp đã đắc thủ, lại nghe vị đạo sư hô lên. Địch Áo đành phải ngừng lại, hắn không muốn làm quá tuyệt, nếu như chỉ có một mình hắn thì không cần ngần ngại buông tay xử lý. Nhưng ở chỗ này còn có Lôi Mông, hắn nhất định phải suy nghĩ cho tương lai của Lôi Mông, thân phận Lôi Mông đến bây giờ vẫn là một bí mật. Sau này nhất định sẽ được công khai, để bọn họ tới Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện chính là vì muốn Lôi Mông có một ngày tốt nghiệp và tiếp nhận vị trí lãnh tụ nhóm học viên. Cho nên khu năm mươi mốt bọn họ không thể lưu lại ấn tượng có thù tất báo, tàn nhẫn dã man trong lòng học viên ở Tử Vong Chi Ca học viện.
GÃ Thủy hệ võ sĩ thấy Địch Áo xông tới bị dọa cho sợ tái mặt, hốt hoảng xoay người bỏ chạy. Địch Áo đã dừng lại nhưng hắn vẫn không ngừng lại chút nào, chạy một hơi ra khỏi lôi đài mới dám quay đầu nhìn quanh.
Sắc mặt San Đóa Lạp đã tái nhợt khó coi đến tột cùng, ánh mắt cũng mờ mịt vô thần. Chốc lát sau, nàng quay đầu cất bước đi ra ngoài, ở lại đã không còn ý nghĩa, nàng có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm.
"Lần này tranh tài khu năm mươi mốt chiến thắng." Đám đạo sư đứng lên lớn tiếng tuyên bố kết quả.
Địch Áo đi tới cạnh Lao Lạp, vỗ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng. Hành động này nói cho Lao Lạp biết hắn rất hài lòng. Năng lực lĩnh ngộ của Lao Lạp quá kém, phải dùng hành động thân thể mới có khả năng giúp nàng hiểu rõ hơn một chút.
Lao Lạp cười hì hì lắc lư quả đấm của mình, sau đó rất tự nhiên khoá chặc cánh tay Địch Áo. Tuyết Ny mỉm cười nhìn về phía Tác Phỉ Á, Tác Phỉ Á thì thở dài nhún vai vô cùng bất đắc dĩ. Lúc ban đầu thấy Lao Lạp và Địch Áo thân cận, nàng còn tìm cách ngăn cản, hoặc là dời lực chú ý của Lao Lạp sang chỗ khác, bây giờ đã hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ đó rồi.
Tiếp theo, đám người Địch Áo quay về phía nhóm đạo sư trên khán đài cúi người chào một lượt rồi nhảy xuống lôi đài, đi khu vực của mình. Đám khán giả không có lập tức tản ra, mà đang tụ năm hợp bảy nghị luận cái gì đó rất ồn ào, bọn họ cảm thấy tương đối hài lòng với đại hội tranh tài lần này, bởi vì đại hội này xuất hiện vài thứ mới mẻ rất hấp dẫn.
Phổ Lai Tư và các bằng hữu đang ngồi trước cửa thạch động, Y Toa Bối Nhĩ cần phải nghỉ ngơi không thể nào đi tới quan sát tranh tài. Địch Áo lo lắng Y Toa Bối Nhĩ an toàn, cố ý mời Phổ Lai Tư tới làm hộ vệ. Kết quả là Phổ Lai Tư kéo nguyên khu của mình tới đây. Tâm thái con người không phải là cố định mãi mãi, lúc mới bắt đầu những người ở khu năm mươi không muốn Phổ Lai Tư tiếp xúc với đám người Địch Áo. Sau đó một đoạn thời gian, bọn họ chẳng những không ngăn cản Phổ Lai Tư nữa, chính bản thân họ cũng trở thành khách quen nơi này.
"Trở lại?" Thấy Địch Áo từ xa đi tới, Phổ Lai Tư cười nói: "Cái tên Đạt Nhĩ Sâm kia đâu? Thế nào rồi?"
"Còn phải hỏi sao?"
Một người ở khu năm mươi tiếp lời:
"Địch Áo thân ái của chúng ta xuất thủ, Đạt Nhĩ Sâm khẳng định biến mất."
"Hắn quả thật biến mất, nhưng không phải là ta ra tay." Địch Áo nói: "Y Toa Bối Nhĩ đang làm gì vậy?"
"Nàng chỉ ngủ thôi." Phổ Lai Tư nói: "Chúng ta nói chuyện nhỏ một chút, không nên đánh thức nàng."
"Lần này phiền toái các ngươi." Địch Áo nói.
"Đã là bằng hữu còn khách khí như vậy làm gì?"
"Đúng rồi, ngày mai các ngươi đánh với khu số mấy?" Địch Áo nói: "Có cần chúng ta đi trợ uy cho các ngươi hay không?"
"Coi như xong." Phổ Lai Tư cười khổ nói: "Nếu chúng ta thua còn dễ nói, nếu như thắng… đoán chừng trận tiếp theo sẽ phải gặp các ngươi, Địch Áo, chúng ta ở đây nói trước một lời, đến lúc đó ngươi mà thương tổn người của chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với ngươi đó."
"Đúng vậy, đúng !" Các bằng hữu của Phổ Lai Tư vội vàng hô theo.
Đợt tranh tài ngày hôm sau, đám người Địch Áo vẫn đến hiện trường quan sát, đám người Phổ Lai Tư đánh với khu tám mươi mốt, nghe nói là đó là đoàn thể xếp hạng thứ hai năm ngoái.
Đám người Phổ Lai Tư phát huy thật ra không tệ, nhưng thực lực so với đối phương thua kém một đường, hơn nữa trình độ phối hợp cũng không đủ ăn ý nên cuối cùng vẫn bại trận.
Trong toàn bộ quá trình trận đấu, đám người khu tám mươi mốt biểu hiện rất hữu hảo, đợi đến khi đám người Phổ Lai Tư hơi có vẻ chống đỡ hết nổi thì bắt đầu thả chậm tốc độ tấn công. Hình như lo lắng đám người Phổ Lai Tư xuất hiện thương vong vậy, sau khi tranh tài chấm dứt bọn họ còn cố ý chạy tới chào hỏi đám người Phổ Lai Tư vô cùng khách khí, vì thế không khí xem như là hòa hợp và tràn đầy tình hữu nghị.
Đám người Phổ Lai Tư không có quá mức ảo não, dù sao thành tích năm nay đã cao hơn năm ngoái khá nhiều, hàn huyên với đối phương mấy câu sau liền chạy tới chỗ mấy người Địch Áo.
"Không có sao chứ? Thua thì thua, còn có cuộc thi cá nhân mà." Địch Áo mỉm cười an ủi Phổ Lai Tư.
"Vốn là ta có chút tiếc nuối, nhưng khi gặp lại ngươi thì cảm giác này hoàn toàn biết mất." Không ngờ bộ dạng Phổ Lai Tư cười nói rất sảng khoái.
Địch Áo cảm thấy kỳ quái nên hỏi lại: "Có ý gì đây?"
"Thắng thì sớm muộn cũng đụng phải các ngươi, ta không có ngu đến mức đưa lên tận cửa cho các ngươi đánh." Phổ Lai Tư tự giễu.
Lôi Mông ngồi ở một bên nói chen vào: "Nghe ngươi nói như thế, ta đây đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối."
"Trời đất ơi!" Phổ Lai Tư tức giận trợn mắt nhìn sang Lôi Mông: "Đúng là chờ đợi giáo huấn chúng ta đấy hả? Ta cũng biết tiểu tử ngươi tà tâm không dứt mà, yên tâm đi, ta không bao giờ cho ngươi cơ hội đó đâu."
"Thật là nhỏ mọn." Lôi Mông thở dài một hơi, đi tới vỗ vỗ bả vai Phổ Lai Tư: "Nhưng cũng không sao, giáo huấn đám người ở khu tám mươi mốt cũng vậy thôi. Ngươi nhìn xem chúng ta báo thù cho các ngươi thế nào nhé!"
Lôi Mông nói tới đây bỗng nhiên không nói được nữa, kinh ngạc nhìn ra phía sau Phổ Lai Tư. Mấy người Phổ Lai Tư ngạc nhiên quay đầu nhìn ngược lại, thì ra là mấy người của khu tám mươi mốt kia không biết tại sao đang cùng nhau đi tới đây.
"Phổ Lai Tư, lúc nãy có chuyện chưa nói." Người thanh niên cầm đầu tươi cười hòa nhã, nói với đám người Địch Áo: "Mấy vị này chính là thành viên của khu năm mươi mốt đúng không? Ha hả, rất cao hứng có thể làm quen với các ngươi."
Mấy người Địch Áo không khỏi liếc nhau tràn đầy nghi ngờ, còn chưa nói một câu đã bảo là quen biết rồi? Tên này đúng là "dễ tính" quá nhỉ?
"Là như thế này, Phổ Lai Tư, đoán chừng mọi người tu luyện lâu lắm thì sang năm sau sẽ có thể tiến vào bộ cao cấp rồi. Nghe nói đến khi đó, nhiệm vụ khó khăn sẽ được đề cao rất lớn. Vì thế ta hi vọng mọi người sau này có thể qua lại nhiều một chút, chờ sau khi đến bộ cao cấp, cúng ta sẽ có thể chiếu cố lẫn nhau." Giọng nói người nọ coi như đủ thành khẩn.
Phổ Lai Tư dù có ngốc hơn nữa cũng đã kịp phản ứng, mục tiêu của đối phương hiển nhiên không phải là bọn họ, mà là khu năm mươi mốt của Địch Áo. Nếu không, tại sao lại lựa chọn kết giao vào lúc này?
"Nếu có thời gian dĩ nhiên là được." Phổ Lai Tư lập lờ nói nước đôi, dù sao đối phương giơ ra bộ mặt tươi cười nói chuyện, hắn cũng không thể làm ra vẻ lãnh đạm được. Nếu làm như vậy chẳng phải là bên mình không có khí độ hay sao?
"Tốt lắm, chúng ta đi trước." Không biết là vì mấy người Địch Áo không có phản ứng, hay là vì rõ ràng đạo lý tốt quá hóa dỡ. Người nọ không có tiếp tục dây dưa vấn đề này, rất lễ phép cáo từ mọi người rồi rời khỏi sân thi đấu.
Phổ Lai Tư nhìn bóng lưng những người kia, lẩm bẩm: "Hèn gì ta cứ thấy là lạ, không có đạo lý gì địch thủ mà khách khí như vậy, thì ra là vì chuyện này." Phổ Lai Tư nhìn về phía Địch Áo, cười nói: "Xem ra được dính chút hương thơm của các ngươi nha! Nếu không, vốn là người thất bại tại sao được nhận lễ ngộ tốt thế này chứ."
Địch Áo nói: "Ngươi cảm thấy hắn có ý gì?"
"Hẳn là hi vọng sau này các ngươi hạ thủ lưu tình." Phổ Lai Tư cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta thật sự là nghĩ không ra lý do nào khác."
"Mặc kệ nó." Lôi Mông bĩu môi lầm bầm: "Lần trước thái độ cái tên Gia Nạp Lợi kia còn tốt hơn nhiều lắm, nhưng kết quả như thế nào?"
Vẻ mặt Phổ Lai Tư lập tức thận trọng, trầm giọng nói: "Lôi Mông nói không sai, Địch Áo, ngươi phải cẩn thận đó, sắp sửa tiến vào vòng bán kết rồi, lúc này mà sai lầm thì đúng là đáng tiếc."
"Không sao cả." Địch Áo thản nhiên nói: "Sai lầm đồng dạng bị một lần là đủ rồi, ta sẽ không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào nữa."
Địch Áo nói không lớn nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác trong giọng nói hàm chứa sự kiên định không thể nào dao động. Mấy người Phổ Lai Tư nhìn nhau không nói ra lời, xem ra lần đó Gia Nạp Lợi thật sự chọc giận Địch Áo rồi. Sau này sợ rằng có người nào đến nhắc đến mấy chữ hạ thủ lưu tình với Địch Áo, hẳn là không không có nửa điểm tác dụng.
Giờ phút này người của khu tám mươi mốt đã đi ra khỏi sân thi đấu, một người học viên trong nhóm quay đầu lại nhìn một chút, không thấy thân ảnh mấy người Địch Áo mới mở miệng hỏi: "Làm như vậy hữu dụng không?"
"Nói chung là đỡ hơn không làm gì cả." Gã thanh niên cầm đầu cười khổ nói: "Nếu như không có cái tên Gia Nạp Lợi ngu ngốc kia, ta cũng không cần thiết ăn nói khép nép như vậy. Các ngươi đã thấy đám người khu năm mươi mốt biểu hiện trên cuộc tranh tài rồi, chính là đội ngũ đoạt huy chương vô địch hai lần đó. Kết quả là người ta tùy tiện đưa ra một tiểu nha đầu cũng giết chết Đạt Nhĩ Sâm dễ dàng, hạng người như vậy cho dù không làm bằng hữu cũng quyết không thể bị bọn họ xem là địch nhân, hiểu ý của ta chưa?"
"Nhưng mà ta thấy những người đó căn bản không có để ý tới chúng ta." Một người khác đưa ra nghi vấn.
"Đó không phải là trọng điểm, chỉ cần chúng ta không xuất hiện thương vong là ta đủ hài lòng rồi, về phần tranh tài vô địch năm nay thì đừng nghĩ nữa."
"Thật là đáng tiếc, chúng ta đã chuẩn bị suốt thời gian một năm." Người học viên kia thở dài nói: "Những người kia từ đâu xuất hiện vậy trời? Trước kia vì sao chưa từng nghe nói qua?"
"Đó là vì ngươi suốt ngày chỉ biết tu luyện, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài." Người thanh niên cầm đầu cười nói: "Tâm thái mở mang một chút mới tốt, chúng ta xem ra còn may mắn hơn những khu vực bị loại. Dù sao vẫn có hi vọng chiếm lấy vị trí thứ hai, cũng nhận được không ít học phần."
Trên thực tế không chỉ là bọn họ nghĩ như vậy, những khu vực dự thi khác cũng ôm ý nghĩ đồng dạng. Mặc dù Tử Vong Chi Ca học viện có tỉ lệ tử vong cực cao, các học viên tiến vào học viện tu luyện đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng dù sao tính mạng chỉ có một. Nếu có thể thì ai cũng nguyện ý sống sót an ổn, cảnh tượng lúc Lao Lạp đánh chết Đạt Nhĩ Sâm đã chứng minh với mọi người một việc, trong đám người của khu năm mươi mốt không có một người nào là dễ trêu. Thậm chí có người đang hoài nghi mục đích tham gia tranh tài của khu năm mươi mốt đến tột cùng là vì cái gì? Là vì học phần? Hay là vì có thể quang minh chính đại ra tay giết người?
Cho dù đáp án ra sao đi nữa, cũng không người nào nguyện ý đối mặt với đối thủ như vậy. Các đạo sư học viện đã lâm vào tình huống cực kỳ bất đắc dĩ, thành lập chế độ tranh tài vốn là vì kích thích học viên nhiệt tình tu luyện. Nhưng thực lực đám người Địch Áo vượt xa khỏi dự tính của bọn họ, ngoại trừ Tác Phỉ Á và Tuyết Ny còn có chút bình thường ra, tất cả những người khác không nhiều cũng ít vượt ra khỏi phạm vi võ sĩ bình thường. Đối với những học viên khác đây chính là điểm không công bình rất lớn.
Thậm chí còn có đạo sư đặc biệt đi tìm Tư Thản Sâm viện trưởng bàn luận chuyện này, kết quả chẳng những không công mà lui, lại còn bị Tư Thản Sâm viện trưởng khiển trách một phen. Sau đó dứt khoát không có ai ngu dại tiếp nhận rủi ro kiểu này rồi, dù sao học viện đã sớm xác định cái gã Địch Áo cực kỳ mạnh kia chính xác là Cực Hạn võ sĩ cấp ba. Bọn họ không có bất kỳ lý do gì ngăn cản người của khu năm mươi mốt tham gia trận đấu.
Bởi vì đoàn đội dự thi giảm bớt, một vòng tranh tài này kết thúc rất nhanh, tổng cộng có ba khu vực thắng lợi giành lấy tư cách tham gia vòng tranh tài tiếp theo. Thật ra là năm, nhưng có hai khu vực thắng thảm nên tuyển thủ gần như mất sạch, cho nên bọn họ đành phải bất đắc dĩ bỏ qua tranh tài.
Vấn đề là ba khu vực sẽ có một bên được trực tiếp tham gia tranh tài vòng tiếp theo, dưới tình huống bình thường sẽ tiếp tục sử dụng phương thức rút thăm. Nhưng tình hình năm nay lại không giống, số người chết ở trong tay nhóm Địch Áo hơi nhiều, cũng có thể là đám đạo sư nghĩ thực lực khu năm mươi mốt đã chiếm ưu thế áp đảo, nhất định sẽ giành chức vô địch. Vì thế bọn họ trực tiếp đặc cách cho khu năm mươi mốt tham gia vòng tranh tài sau.
Chuyện này làm cho đám học viên tranh cãi rất lớn, khu năm mươi mốt đã mạnh như vậy rồi, lại còn trực tiếp nhận được tư cách vượt qua vòng sau, chẳng phải là bọn họ sẽ đoạt chức vô địch dễ dàng hay sao? Chuyện này là cực kỳ không công bình.
Nhưng mà hai khu vực dự thi kia lại không có bất cứ ý kiến gì, nguyên nhân rất đơn giản, không người nào nguyện ý làm đối thủ với khu năm mươi mốt, bởi vì hành vi này chính là mạo hiểm tính mạng. Mặc dù nói nếu như tiến hành rút thăm sẽ có tỷ lệ 1 phần 3 là được tiến vào vòng trong, Nhưng vấn đề là ở chỗ nếu làm vậy, đồng thời trong bọn họ sẽ có một khu giáp mặt với khu năm mươi mốt, trên đời này rất hiếm người dám đem tính mạng giao cho vận khí lắm.
Đám người Địch Áo nghe được tin tức kia lại cảm thấy ngoài ý muốn, học viện đang làm gì đó? Sao tự nhiên đối đãi với bọn họ tốt vậy nhỉ?
Thật ra đám đạo sư cũng có nổi khổ tâm riêng, bọn họ không thể nào trơ mắt nhìn Địch Áo ra tay giết người, nhưng sau khi tiến vào trận đấu quả là khó lòng bảo đảm an toàn cho hai đối thủ. Ví như lần trước vị đạo sư kia đã kịp thời ngăn cản Địch Áo, nhưng không ai có thể ngờ được khu năm mươi mốt không chỉ có một mình Địch Áo là sát thủ. Ngay cả một tiểu nha đầu mặt mũi ngây thơ cũng có thể ra tay giết người không chớp mắt. Hơn nữa phương thức Lao Lạp đánh gục Đạt Nhĩ Sâm vô cùng tanh máu, trên đời này có người bình thường nào thọc bàn tay vào trong lồng ngực người ta hay không? Sau này có người quan sát thi thể Đạt Nhĩ Sâm, trái tim đã bị đánh biến thành một đống thịt nát bét, thử hỏi đây là chuyện một nữ tử bình thường có thể làm được không?
Cuối cùng diễn biến thành kết quả như hiện tại, bên phía học viện đúng là hoàn toàn không có phương pháp xử lí.
Mấy người Địch Áo không có nói ra dị nghị gì đối với học viện an bài, dù sao Đạt Nhĩ Sâm đã bị giải quyết, bọn họ xem như thở phào nhẹ nhõm vì trút được một bầu tâm sự.
Dĩ nhiên Địch Áo không có buông lỏng cảnh giác, mặc dù Đạt Nhĩ Sâm đã chết nhưng tỷ tỷ hắn tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ. Cho nên Địch Áo cố ý đi tìm Thương Nam nhờ hắn lưu ý động tĩnh của San Đóa Lạp. Nhận được tin tức hồi âm làm cho Địch Áo cảm thấy ngoài dự liệu, đồng thời trong lòng càng thêm cảnh giác. Bởi vì Thương Nam nói mấy ngày qua San Đóa Lạp giống như không có phát sinh chuyện gì vậy, bộ dạng vẫn sáng láng, cười nói với mọi người ở chung quanh, chu toàn đầy đủ mọi thứ, không có hành vi gì bất thường. Nếu như San Đóa Lạp không bị điên, sợ rằng nhất định đang âm thầm sắp đặt âm mưu gì đó.