Thần Điển

Chương 452: Một đời cường giả



Sau khi thân thể Y Toa Bối Nhĩ phục hồi như cũ thì vòng bán kết đã phân ra thắng bại rồi. Học viên khu tám mươi mốt đánh bại đối thủ, ngoài dự đoán của mọi người là trận chiến vô cùng hung mãnh, trình độ kịch liệt thậm chí vượt qua trận chung kết năm trước. Mặc dù khu tám mươi mốt đánh thắng nhưng bỏ ra cái giá không nhỏ, ba thành viên trong nhóm bị thương. Tiếp theo lại có một tin tức truyền tới, khu tám mươi mốt lấy lý do thành viên không đủ nên quang minh chính đại tuyên bố bỏ qua trận chung kết. Như vậy đám người khu năm mươi mốt của Địch Áo đã giành được vòng nguyệt quế đại hội tranh tài năm nay dễ dàng đến mức bất ngờ.

Nghe được tin tức kia, tâm tình đám người Địch Áo đúng là khó hiểu, toàn thể học viên ở bộ sơ cấp các đều nghị luận chuyện này. Hai đội ngũ của vòng bán kết đánh nhau hung mãnh như vậy, rõ ràng là đã sớm quyết định chủ ý vứt bỏ trận chung kết rồi.

Học viện phản ứng nhanh vô cùng, ngày thứ hai sau khi khu tám mươi mốt bỏ qua đợt tranh tài lập tức đưa ba vạn học phần đến tận tay Địch Áo. Đồng thời cũng tuyên bố quyết định, Địch Áo trực tiếp đạt được tư cách tiến vào vòng bán kết cuộc thi cá nhân.

Thương Nam nói cho Địch Áo một tin tức nho nhỏ, nghe nói đạo sư bộ sơ cấp dốc lòng đề nghị thượng tầng học viện. Trong lúc Địch Áo tham gia thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp cũng cấp cho tư cách đồng dạng như thế, học viện trưng cầu ý kiến đám đạo sư bộ cao cấp nhưng lại bị phản đối. Trong đó có mấy đạo sư tỏ ra thái độ cực kỳ mạnh mẽ. Không sai, Địch Áo quả thật có thực lực rất mạnh, nhưng đó chỉ có ý nghĩa là Địch Áo đủ tư cách tiến vào bộ cao cấp tu luyện. Ở trong bộ cao cấp, Địch Áo chỉ là một học viên bình thường mà thôi, tuyệt đối không có khả năng nhận được đãi ngộ đặc thù nào.

Địch Áo phản ứng với chuyện này tương đối bình thản, mặc kệ có tư cách trực tiếp tiến vào vòng bán kết hay không cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ khác biệt ở chỗ đánh đánh thêm vài trận mà thôi.

Dĩ nhiên, vị đạo sư đưa học phần tới lại xuất hiện một lần nữa, dẫn một mình Địch Áo đi ra ngoài, từ xa đã thấy thân ảnh Cổ Lạp Gia Tư đang đứng đợi. Địch Áo không nhịn được mỉm cười tế nhị, còn có người gấp gáp hơn hắn, càng ngày càng có ý tứ rồi.

"Tiểu tử, ngươi cười cái gì?" Hình như là cảm thấy nụ cười Địch Áo có chút đáng giận, Cổ Lạp Gia Tư nghiêm mặt quát lên.

"Không có gì." Địch Áo vội vàng giải thích: "Y Toa Bối Nhĩ mới vừa nãy nói muốn trở về thăm Địch Địch đạo sư, kết quả ngài đã tới rồi."

Cổ Lạp Gia Tư liếc sang Địch Áo, sau đó dời sang đề tài khác: "Các ngươi đã có đủ ba vạn học phần?"

"Đúng thế."

"Rất tốt, ngươi lấy ra một vạn học phần đi xin phụ đạo cho mình, sau đó đi với ta."

"Bây giờ?" Địch Áo kinh ngạc nói: "Bây giờ những vị đạo sư của học viện đã nghỉ ngơi rồi, ta đi xin ai đây? Hơn nữa..."

"Ta có thể mang ngươi đi." Cổ Lạp Gia Tư không nhịn được nhíu mày nói: "Còn vấn đề gì nữa?"

"Vốn là mọi người chúng ta đã thương lượng tốt, vốn Tác Phỉ Á, Tuyết Ny và Lôi Mông càng cần được phụ đạo hơn ta." Địch Áo nói: "Thực lực của ta là mạnh nhất, thế mà lại dùng học phần cho mình trước. Không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"

"Không phải ngươi đã nói bọn họ đều là bằng hữu của mình sao? Chẳng lẽ còn không nỡ cho ngươi sử dụng học phần?"

"Bằng hữu thuộc về bằng hữu, nhưng bọn họ cần phải gia tăng thực lực của mình." Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ." Cổ Lạp Gia Tư nói thật chậm từng chữ từng câu: "Đứng ở trước mặt ngươi không phải là những người từ nhỏ đến lớn ẩn cư trong thôn. Những chuyện ta đã thấy, những việc ta đã nghe vượt xa tưởng tượng của ngươi rất nhiều rất nhiều. Ngươi có yêu cầu và dự định gì nói rõ ràng, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi ở chỗ này."

Thấy Cổ Lạp Gia Tư thật sự muốn nổi giận, Địch Áo cười khổ: "Ngài đừng nóng giận, ta chỉ muốn tiết kiệm một ít học phần để cho các bằng hữu đi xin phụ đạo thôi. Sau đó ta đi với ngài không được sao?"

"Không được." Cổ Lạp Gia Tư quả quyết nói: "Xem ra ngươi căn bản không biết trước kia Tư Thản Sâm viện trưởng là hạng người gì, không có ai dám làm trái với quy tắc hắn định ra. Hơn nữa, tiểu tử, ta nói cho ngươi biết một câu, trước khi ngươi có đủ năng lực đề ra quy định hoặc thay đổi quy tắc, tốt nhất nên biểu hiện cho thành thật một chút. Ít nhất làm như vậy mới có thể sống lâu, cũng không làm cho người ta chán ghét."

"Nhưng..." Địch Áo bắt đầu cẩn thận lựa chọn từ ngữ, chậm rãi nói: "Là ngài nói cho ta biết có một vị ẩn giả muốn gặp ta, lỡ may ta cũng không có học được điều gì hữu dụng."

"Ngươi đang lo lắng lãng phí một vạn học phần?" Cổ Lạp Gia Tư lập tức cắt đứt lời Địch Áo.

Địch Áo cúi đầu không có lên tiếng.

Cổ Lạp Gia Tư khẽ thở dài một hơi, trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói: "Nghe nói qua Thần Vực Đại trưởng lão Lan Bác Tư Bản chưa?"

"Ta… từng nghe nói qua." Địch Áo sửng sốt.

"Nghe nói qua Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão chưa?"

"Đã nghe nói qua."

"Người muốn gặp ngươi là bạn tốt của bọn họ." Cổ Lạp Gia Tư chậm rãi nói: "Một con thiên nga thuần khiết trong lúc vô tình nghỉ ngơi chung với một đám vịt hoang trong một hồ nước, nó có thể trở thành bằng hữu với đám vịt hoang không? Không, có khả năng hấp dẫn nó, khiến nó chủ động đi đến gần, chỉ có thể là một con thiên nga khác. Lan Bác Tư Bản, Áo Nhĩ Sắt Nhã và ngài ấy thuở thiếu niên đã trở thành cường giả siêu quần bạt tụy. Cho nên ba người bọn họ thân thiết với nhau, giống như quan hệ hiện tại giữa ngươi và Lôi Mông, Ca Đốn vậy, đều là bằng hữu."

Không cần phải ngụy trang, Địch Áo trợn mắt líu lưỡi, nói lắp bắp: "Vậy hắn... ngài ấy vì sao rời khỏi Thần Vực?"

"Bởi vì quan hệ giữa Lan Bác Tư Bản và Áo Nhĩ Sắt Nhã càng ngày càng căng thẳng, cuối cùng từ bằng hữu biến thành kẻ thù không đội trời chung. Hắn ở chính giữa khổ sở khuyên nhủ không có kết quả, cuối cùng bực tức trốn đi." Cổ Lạp Gia Tư nói: "Hắn nói Thần Vực tranh quyền đoạt lợi làm cho hắn ác tâm, có biết không? Hắn là một người thật tình, có đôi khi suy nghĩ đơn giản giống như một đứa bé."

Địch Áo không nói, Mạc Lâm ban đầu chỉ nói cho hắn biết một người có ý nghĩa phi phàm đối với Thần Vực quật khởi sau này, khẳng định đang ẩn cư trong Tử Vong Chi Ca học viện. Bảo hắn cố ý biểu lộ lực lượng của mình hấp dẫn thượng tầng chú ý, tìm cơ hội tiếp xúc với thành viên trọng yếu của Tử Vong Chi Ca học viện. Nhưng hắn không nghĩ tới vị ẩn giả kia còn có quá khứ truyền kỳ như vậy.

"Từ góc độ nào đó để nói, ta cũng là đệ tử của ngài ấy, bao gồm cả Tư Thản Sâm viện trưởng đều được ngài chỉ điểm." Cổ Lạp Gia Tư nói: "Bây giờ ta hỏi ngươi một lần nữa, dùng một vạn học phần đi gặp ngài ấy một lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý hay không?"

"Một lần cuối cùng?" Địch Áo ngạc nhiên nói.

"Bởi vì thời gian của ngài ấy đã không còn nhiều lắm rồi, có lẽ là vài tháng, hoặc là còn có mấy ngày mà thôi. Sau khi nghe nói có một học viên có thể buông thả Lôi Quang Phong Nhận, hắn cảm thấy hứng thú đối với ngươi." Ánh mắt Cổ Lạp Gia Tư chợt trở nên lạnh lẽo: "Nếu không, ta có thể cấp bách như vậy không? Để cho một tiểu tử nghĩ rằng đã bắt được nhược điểm của ta, thậm chí muốn uy hiếp ta, cùng ta nói điều kiện?"

"Là lỗi của ta, thật sự xin lỗi." Địch Áo thấp giọng nói: "Ta nguyện ý."

Địch Áo trở về tường thuật đơn giản cho đám người Tác Phỉ Á biết, những người khác tự nhiên không có dị nghị gì với việc Địch Áo sử dụng một vạn học phần. Đối với bọn họ học phần dùng cho ai cũng giống nhau cả thôi.

"Địch Áo, không có việc gì chứ? Cổ Lạp Gia Tư? Ta trước kia chưa từng nghe nói qua người này." Lôi Mông lo lắng không phải là không có lý do, bởi vì thân phận Địch Áo rất là nhạy cảm.

Địch Áo cười nói: "Ta bây giờ còn có thể yên ổn đứng ở chỗ này đã nói lên rằng không có chuyện gì rồi. Hơn nữa, ngươi cho rằng ta có tư cách nói điều kiện với bọn họ sao?"

"Này này, ngươi quá xem thường ta đi?" Lôi Mông lập tức nóng nảy: "Vậy ta đi với ngươi."

"Hai người các ngươi nói gì đó?" Y Toa Bối Nhĩ nhíu mày: "Ta cảm thấy đây không phải là chuyện xấu, mặc dù Cổ Lạp Gia Tư nhìn qua có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra tâm địa không xấu."

"Ta không nói gì mà?" Địch Áo phất tay nói: "Có thể là Lôi Mông hiểu lầm, ý của ta là nếu bọn họ muốn gây bất lợi cho ta thì có cần thiết làm việc trắc trở như vậy không?"

Mọi người suy nghĩ một lát, quả thật đúng như Địch Áo nói, đối phương là cường giả Thánh cấp, đừng nói là Địch Áo. Cho dù bọn họ đứng chung một chỗ cũng không chịu nổi vài giây.

"Dù sao tâm lý ngươi có nắm chắc là được rồi, cẩn thận đó." Tác Phỉ Á lên tiếng dặn dò.

"Yên tâm đi, ta không có việc gì, không phải là Y Toa Bối Nhĩ đã nói sao? Thật ra những người đó tâm địa không xấu." Địch Áo cầm một vạn học phần rời khỏi thạch động, Cổ Lạp Gia Tư chờ ở cách đó không xa, vẻ mặt khó chịu hình như bắt đầu nôn nóng.

Thấy Địch Áo đi tới, Cổ Lạp Gia Tư trực tiếp hỏi: "Học phần đâu?"

Địch Áo móc học phần ra đưa tới, có cảm giác như bị đòi nợ, loại chuyện này có tính là tự nguyện không nhỉ? Vì sao bây giờ nhìn lại hình như bản thân mình bị buộc giao tiền thế này? Cho dù không được Mạc Lâm căn dặn, Địch Áo cũng sẽ đi với Cổ Lạp Gia Tư một chuyến, không vì cái gì khác, chỉ là vì kinh nghiệm truyền kỳ của người nọ, có thể làm bạn với Lan Bác Tư Bản và Áo Nhĩ Sắt Nhã là một người kinh tài tuyệt diễm đến mức nào đây?

Cổ Lạp Gia Tư tiện tay ném học phần cho vị đạo sư đang đứng chờ bên cạnh: "Mang đi làm thủ tục."

Vị đạo sư kia vội vàng gật đầu, không nói một câu liền xoay người rời đi, nhìn tốc độ chạy nhanh như bay kia có lẽ là vì sợ đi chậm một chút bị Cổ Lạp Gia Tư quát mắng. Địch Áo thấy vậy âm thầm than thở, tính tình lão già Cổ Lạp Gia Tư này thoạt nhìn chẳng ra gì, ngay cả đạo sư học viện cũng sợ đến trình độ này, giao tiếp với người như vậy nhất định phải cẩn thận.

Cổ Lạp Gia Tư không rảnh bận tâm đến Địch Áo suy nghĩ điều gì, trực tiếp nắm lấy bả vai Địch Áo, đồng thời thả ra Phong Dực nhanh chóng bay về phương xa.

Địch Áo đã từng thấy qua Ngõa Tây Lý và Hắc Sơn Đại công chiến đấu, cũng rõ ràng tốc độ di động cực hạn của Ngõa Tây Lý kinh khủng đến mức nào. Nhưng dù sao đó cũng là quan sát ở khoảng cách xa, không có tự mình nhận thức vĩnh viễn không thể cảm giác được rõ ràng. Thì ra chỉ cần tốc độ nhanh đến một trình độ nhất định sẽ tạo thành áp lực rất lớn đối với thân thể.

Khu vực chung quanh Tử Vong Chi Ca học viện ph không lạnh lắm, Địch Áo từng trải qua cuộc sống ở Khắc Lý Tư bình nguyên nên gió lạnh cỡ này không đáng nhắc tới. Nhưng khi tốc độ Cổ Lạp Gia Tư phi hành càng lúc càng nhanh, làn gió nhẹ chợt dần dần sắc bén như dao găm cắt từng nhát trên mặt Địch Áo. Địch Áo thậm chí không mở mắt được, hô hấp cũng cực kỳ khó khăn.

Ngay cả đạt tới cấp bậc Võ Tôn có thể thả ra Phong Dực thì tốc độ cũng có giới hạn, bởi vì thiếu hụt nguyên lực chiến giáp phòng hộ, chỉ dựa vào lực lượng thân thể rất khó chống đỡ phong áp (sức gió) sinh ra do tốc độ lên tới cực hạn thế này.

Cũng may Địch Áo không giống với Phong hệ Cực Hạn võ sĩ bình thường, bàn về khả năng nắm giữ Phong nguyên lực, trong đám võ sĩ cùng giai không có người nào vượt qua hắn. Địch Áo quyết định hoàn toàn nhắm mắt lại, chuyên tâm khống chế nguyên lực trong cơ thể, một cơn lốc nhỏ bắt đầu thành hình bên ngoài cơ thể hắn lập tức bị phong áp mãnh liệt thổi tan. Nhưng Địch Áo không tức giận chút nào, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì làm, cố gắng tu luyện vẫn tốt hơn. Cho dù không thành công cũng có thể giảm bớt áp lực cho mình, nếu không Địch Áo hoài nghi Cổ Lạp Gia Tư chưa bay đến đích thì mặt của mình đã thay đổi bộ dạng mất rồi.

Thời gian dần dần trôi qua, Địch Áo thử đi thử lại nhiều lần thí nghiệm, rốt cuộc bắt đầu nắm giữ kỹ xảo khống chế nguyên lực vững chắc hơn, nói cho cùng chính là vấn đề một nghịch một thuận mà thôi. Nếu như Cổ Lạp Gia Tư phi hành sinh ra phong áp là một con sông lớn cuồng mãnh, vậy thì Địch Áo thao túng nguyên lực chỉ là một cái lá rụng nhỏ nhoi trên mặt nước, cho dù lá rụng cố gắng như thế nào cũng không thể chạy ngược dòng nổi.

Hơn nữa khoảng cách ở giữa Địch Áo và Cổ Lạp Gia Tư quá gần nên không dám vận dụng lực lượng bên trong dòng xoáy nguyên lực, hắn chỉ có thể tìm biện pháp trên phương diện kỹ xảo. Nghiên cứu một hồi, Địch Áo thử thay đổi hình dáng gió lốc, nói đơn giản chính là lợi dụng gió lốc tạo ra một bức tường gió hình cung che chắn trước người. Bởi vì hình thành từ gió nên sau khi Phong Tường được thả ra một hai giây là bị thổi tan, nhưng nhiêu đó đã đủ lắm rồi. Nếu hắn muốn thì có thể liên tục buông thả gió lốc loại này kéo dài mấy ngày mấy đêm hoàn toàn không thành vấn đề.

Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có kình phong thổi tới mặt Địch Áo, nhưng so với lúc trước đã thoải mái hơn nhiều. Cứ như hai người một vội vã phi hành, một chuyên tâm buông thả Phong Tường ngăn cản phong áp. Dọc theo đường đi, hai người không có trao đổi với nhau câu nào, trong lúc đó Địch Áo từng cố gắng mở rộng phạm vi Phong Tường, kết quả là thất bại thảm hại, lúc này Địch Áo vẫn không ý thức được hành vi của hắn đã sớm làm cho Cổ Lạp Gia Tư kinh ngạc tới cực điểm.

Sở dĩ Cổ Lạp Gia Tư gia tăng tốc độ lên nhanh như vậy, một phương diện quả thật là đang nắm chắc thời gian quay trở về, một phương diện khác là thử dò xét khả năng Địch Áo. Đổi những người khác, ngoại trừ Địa hệ võ sĩ có lẽ đỡ hơn một chút, những võ sĩ khác chỉ sợ đã sớm bị phong áp mãnh liệt đánh bất tỉnh rồi. Thế mà Địch Áo từ đầu tới cuối không có than vãn một tiếng nào, không những như vậy, hắn vẫn có thể tìm cách chống đỡ phong áp mới là điều đáng quý.

Lúc mới bắt đầu Cổ Lạp Gia Tư chỉ thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi Địch Áo thả ra Phong Tường, hắn mới chính thức lấy làm kinh hãi. Tất cả động tác Địch Áo thử đi thử lại đều lọt vào trong mắt hắn, mặc dù loại Phong Tường này chỉ tốt ở bề ngoài, đối với Cổ Lạp Gia Tư không đáng giá một đồng tiền. Nhưng đặt ở trên người Địch Áo ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn, cho dù là Cổ Lạp Gia Tư cũng không dám bảo đảm nếu là bản thân mình có thể nghĩ ra đối sách nhanh như thế không.

Một điểm khác làm cho Cổ Lạp Gia Tư nghĩ không ra chính là Địch Áo chỉ một gã Cực Hạn võ sĩ cấp ba mà thôi, thế mà không ngừng vận dụng nguyên lực buông thả Phong Tường, chẳng lẽ tên này có nguyên lực vô cùng vô tận sao? Mặc dù Cổ Lạp Gia Tư muốn biết đáp án thì chỉ là một chuyện đơn giản, chỉ cần nhìn vào Nguyên Lực Luân trong cơ thể Địch Áo là có thể rõ ràng làm như thế nào. Nhưng thân phận của hắn căn bản khinh thường làm chuyện này.

Không biết qua bao lâu, Địch Áo chỉ im lặng buông thả Phong Tường bỗng nhiên cảm giác được bên tai không còn tiếng gió gào thét nữa, sau đó là hai chân chạm vào mặt đất. Lúc này Địch Áo mới mở mắt ra đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đã đến? Lọt vào trong mắt Địch Áo là một ngọn núi không tính là quá cao, hắn nhìn chung quanh một lần không có phát hiện thôn xóm như Y Toa Bối Nhĩ nói, không khỏi nghi ngờ nhìn sang Cổ Lạp Gia Tư, hẳn là đang hỏi nơi này là địa phương nào?

Cổ Lạp Gia Tư dùng vẻ mặt phức tạp nhìn tới Địch Áo, hắn bị nhìn lâu không khỏi sinh ra cảm giác ngứa ngáy trong người. Tự nhiên bị lão gia hỏa ốm tong teo này nhìn chằm chằm nửa ngày trời, Địch Áo sắp sửa chịu không nổi nữa rồi.

"Cái lão... ngài không sao chứ?" Địch Áo rốt cuộc không nhịn được, cẩn thận mở miệng hỏi.

Đến lúc này Cổ Lạp Gia Tư mới thu hồi ánh mắt, sau đó trợn trừng mắt lên, nói như hét: "Ta có thể có chuyện gì?"

Tâm Địch Áo nhất thời thả lỏng, nói như vậy Cổ Lạp Gia Tư thoạt nhìn còn tương đối bình thường, tuy giọng nói không tính là thân mật, nhưng ít ra còn đỡ hơn bộ dạng lúc nãy rất nhiều.

"Ngài nói vị đại nhân kia ở tại chỗ này?" Địch Áo vội vàng thay đổi đề tài.

"Không còn xa nữa, đi thêm một đoạn là tới." Cổ Lạp Gia Tư thản nhiên nói, sau đó dẫn đầu đi trước, Địch Áo theo sát phía sau.

Vòng qua sườn núi nhỏ, Địch Áo có thể nhìn thấy dưới chân núi ở nơi xa có một thôn xóm nho nhỏ, hẳn là cổ thôn trong lời Y Toa Bối Nhĩ nói rồi. Chỉ có điều Cổ Lạp Gia Tư không đi theo phương hướng đó, có lẽ người kia không cư ngụ ở trong cổ thôn. Nhớ tới Địch Địch mà Y Toa Bối Nhĩ từng nhắc đi nhắc lại vô số lần, Địch Áo âm thầm suy đoán ở trong lòng, chẳng lẽ sau khi thực lực đạt tới trình độ nhất định sẽ phát sinh tính cô độc? Hẳn là như vậy, hình như Ngõa Tây Lý lão sư cũng không phải là người thích giao tiếp, thường thường chỉ một mình một người sống ở trong tiểu lâu, hoặc là dứt khoát biến mất vô tung tích.

Thật ra Địch Áo đã đoán sai, cô độc không phải là do tính tình phát sinh biến đổi, mà là vì các cường giả dành phần lớn thời gian trên việc tu luyện, cứ thế lâu dần bọn họ tự nhiên dưỡng thành thói quen sống một mình.

Lại đi về phía trước một đoạn, ở xa xa xuất hiện một cái ao không to không nhỏ, xuyên qua khe hở những tán cây, Địch Áo có thể nhìn thấy một viện nhỏ.

Cổ Lạp Gia Tư dẫn Địch Áo đi thẳng tới trước cửa viện mới dừng bước, cung kính khom người nói: "Đại nhân, ta đã mang hắn đến."

Không lâu sau, từ trong viện truyền ra một thanh âm già nua: "Để cho hắn đi vào."

Thanh âm già nua nghe qua rất hòa nhãn, nhưng trong đó tựa như hàm chứa uy thế vô thượng làm cho người ta không tự chủ được bắt đầu có cảm giác kính nể. Địch Áo dời ánh mắt lên bức tường và sân vắng tiêu điều, hồi lâu sau lại nhìn về phía Cổ Lạp Gia Tư.

Cổ Lạp Gia Tư gật đầu nói với Địch Áo: "Vào đi."

Địch Áo hít sâu một hơi đi tới cửa viện môn, trong lòng không khỏi hơi khẩn trương. Tình huống thế này rất ít khi xuất hiện ở trên người Địch Áo, không phải là tâm chí Địch Áo không đủ kiên định, mà là vì người đang cư ngụ ở trong trang viện cũ nát này chính là cường giả năm đó cùng nổi danh với Lan Bác Tư Bản và Áo Nhĩ Sắt Nhã. Địch Áo có thể giữ vững tinh thần không thất thố đã là đáng quý lắm rồi.

Địch Áo vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy cửa trang viện, "kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa cũ ám màu rêu xanh chậm rãi mở ra.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv