Một màn sáng màu trắng đục xuất hiện ở quanh người Lao Lạp giúp cho nàng nhẹ nhàng xuyên qua luồng hỏa diễm quấy nhiễu, nhanh chóng tiến tới gần địch nhân. Có lẽ là do thiên ý, có lẽ là do đồng tâm hợp ý với Địch Áo, mục tiêu thứ nhất của nàng rõ ràng là Đạt Nhĩ Sâm.
Đạt Nhĩ Sâm vốn tưởng rằng Địch Áo sẽ lập tức quay đầu lại cứu viện, thế nhưng lại phát hiện Địch Áo đứng bất động tại chỗ không làm gì cả. Hiện tại hắn mờ mịt không biết mình nên làm thế nào, nhưng vào lúc này tiểu nha đầu kia đã giải khai Chân Hồng Chi Vũ, chạy tới gần bản thân hắn. Thân là Cực Hạn võ sĩ hợp cách, Đạt Nhĩ Sâm lập tức thả ra Liệt Diễm Trảm, hơn nữa còn là Diễn Sinh bí kỹ, một loạt hỏa diễm hình trăng rằm lập tức phóng tới trước.
Cho dù Chân Hồng Chi Vũ hay là Liệt Diễm Trảm, Lao Lạp cũng không đặt vào trong mắt, sau khi tiểu Miêu Tử từ từ trưởng thành, lực lượng hộ thân kết giới của nàng cũng càng ngày càng mạnh.
Ở trong mắt Đạt Nhĩ Sâm, hành động của Lao Lạp rõ ràng là muốn chết. Nhưng hắn theo bản năng phóng Liệt Diễm Trảm ra ngoài, không thể nào thu trở lại lại, đành phải trơ mắt nhìn Lao Lạp đâm đầu vào trong luồng hỏa diễm kia. Tâm hắn nhất thời chìm xuống đáy cốc, nếu như Lao Lạp chết, Địch Áo tất nhiên sẽ triển khai trả thù tàn bạo, lúc này Đạt Nhĩ Sâm vẫn còn chưa ý thức được Lao Lạp có thể bình yên đột phá Chân Hồng Chi Vũ mang ý nghĩa như thế nào.
Nói cho đàng hoàng thì thực lực Đạt Nhĩ Sâm ở trong nhóm võ sĩ đồng lứa coi như là cao rồi. Cho dù là tốc độ buông thả bí kỹ hay là uy thế cũng đã đạt đến trình độ nhất định. Nhưng đáng tiếc là hắn gặp phải Lao Lạp, ngay cả Bàn Thạch Thủ Hộ của Lôi Mông chưa hẳn chịu đựng nổi lực lượng xuất ra từ cặp quyền sáo cổ quái trên tay nàng, huống chi là Hỏa hệ võ sĩ luôn luôn nổi danh với năng lực phòng ngự cực kém.
Lao Lạp không có ngạnh kháng Đạt Nhĩ Sâm công kích, ngay khi hỏa diễm sắp tập thể, trong nháy mắt đó mạnh mẽ cúi người xuống. Đây là thói quen sinh tồn, phải biết rằng lúc Miêu Tử còn nhỏ, hộ thân kết giới không thể buông thả tùy ý, cho dù buông thả được nhưng thừa nhận lực công kích quá lớn cũng tạo thành thương tổn đối với Miêu Tử và Lao Lạp. Vì thế Lao Lạp theo bản năng làm ra động tác tránh né, dĩ nhiên tránh né trình độ này cơ hồ không thể nào ảnh hưởng tốc độ chạy tới của nàng.
Đạt Nhĩ Sâm bị dọa cho sợ hết hồn, tốc độ Lao Lạp quá kinh khủng, cơ hồ có thể sánh ngang với Phong hệ Cực Hạn võ sĩ rồi. Quỷ dị hơn chính là từ trên người Lao Lạp không hề phát hiện nửa điểm nguyên lực dao động. Nói cách khác, Lao Lạp chỉ dựa vào lực lượng thân thể để làm những điều này, nhưng sao có thể được?
Trong lòng Đạt Nhĩ Sâm không tự chủ được dâng lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm, hình như đang xông tới chỗ hắn không phải là một tiểu nha đầu khuôn mặt ngây thơ, mà là một con dã thú hung mãnh. Gần như là theo bản năng, Đạt Nhĩ Sâm lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau, đồng thời vung tay lên thả ra Chân Hồng Chi Vũ đánh về phía Lao Lạp, cố gắng ngăn cản đối phương tiếp cận.
Hai tên võ sĩ đứng ở hai bên sườn Đạt Nhĩ Sâm mặc dù cũng ra tay công kích Lao Lạp, nhưng lại có vẻ bó tay bó chân. Bởi vì trước đó Đạt Nhĩ Sâm liên tục dặn dò bọn họ không được giết chết Lao Lạp, vì vậy sẽ làm cho Địch Áo nổi lên tâm tư liều mạng.
Không chỉ là khán giả ở trên khán đài, ngay cả vị đạo sư đang trôi nổi lơ lửng ở giữa không trung cũng bị phương thức chiến đấu của Lao Lạp làm cho khiếp sợ đến cực điểm, đây là loại người gì chứ? Lực lượng thân thể vì sao có thể cường hãn đến trình độ thế này?
Đối mặt với hỏa diễm tràn ngập trời đất, Lao Lạp không có bản lãnh khiêu vũ trên mũi đao như Địch Áo, thật ra nàng lựa chọn vô cùng đơn giản. Nếu tránh không thoát vậy thì cứng rắn lao tới là xong.
Tất cả mọi người thấy thân ảnh nhỏ nhắn ở dưới lôi đài giống như đã biến thành một cỗ chiến xa hình người, một đường chạy ngược luồng hỏa diễm nóng rực tiến lên. Lấy tốc độ không thể tin tưởng nổi đuổi theo sát Đạt Nhĩ Sâm đang hốt hoảng thối lui. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Đạt Nhĩ Sâm cảm thấy thời gian tựa như ngừng trôi, trợn mắt lên thật to nhìn Lao Lạp đánh một quyền vào người mình. Thậm chí hắn có thể thấy rõ ràng tầng hào quang lấp lóe trên bộ quyền sáo, trực giác nói cho Đạt Nhĩ Sâm biết mặc kệ thế nào cũng không thể bị quả đấm này đánh trúng người. Nhưng hắn lại thiên thúc thủ vô sách, Chân Hồng Chi Vũ trước giờ được Hỏa hệ Cực hạn võ sĩ lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt Lao Lạp đã biến thành món đồ chơi con nít, không thể nào ngăn cản Lao Lạp dù chỉ một bước.
Có lẽ là phương thức chiến đấu cuồng mãnh của Lao Lạp khơi dậy hung tính trong lòng Đạt Nhĩ Sâm, cũng có thể là do Đạt Nhĩ Sâm không có phương pháp xử lí tốt hơn. Hắn vươn tay ra nghênh đón trực tiếp quả đấm Lao Lạp, nhìn từ ngoài mặt Đạt Nhĩ Sâm hẳn là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, bởi vì quả đấm của hắn lớn gấp đôi Lao Lạp.
Đám người Lôi Mông và Tác Phỉ Á bị Băng Tường cách trở nên không thấy rõ cảnh tượng Lao Lạp và Đạt Nhĩ Sâm chiến đấu với nhau. Từ góc độ Địch Áo đang đứng lại nhìn thấy rõ ràng, Đạt Nhĩ Sâm hành động như thế làm cho Địch Áo cũng phải khâm phục, dũng khí đúng là đáng khen nhưng mà Lao Lạp quả đấm có thể trực tiếp ngăn chặn được không?
Vị đạo sư kia nhìn mà ngẩn ngơ, trước giờ không có học viên nào chiến đấu giống như Lao Lạp. Tất cả mọi người đều phải sử dụng bí kỹ, giữ vững khoảng cách nhất định rồi buông thả bí kỹ mới là lựa chọn tốt nhất. Mấu chốt nhất là Lao Lạp dùng phương thức chiến đấu ở trong nhận thức của hắn không thể nào xuất hiện thương vong. Vì thế hắn không có ra tay ngăn cản, giờ phút này hắn bỗng nhiên hối hận vì sao mình đứng tại vị trí này. Nếu như Lao Lạp phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hắn hiển nhiên phải gánh trách nhiệm lớn nhất.
Nhìn Đạt Nhĩ Sâm ngang nhiên đón tiếp quả đấm của mình, trong mắt Lao Lạp xẹt qua quang mang hưng phấn, không sai, chính là hưng phấn. Mặc dù bất kể nhìn từ góc độ nào, Lao Lạp cũng là một cô bé ngây thơ khả ái, nhưng dục vọng chiến đấu từ trong xương tủy nàng còn mạnh mẽ hơn bất luận kẻ nào đứng tại nơi này. Dĩ nhiên chuyện này có liên quan tới kinh nghiệm Lao Lạp từng trải qua. Nếu phải so sánh với nhau, phương thức Tử Vong Chi Ca học viện huấn luyện gọi là tàn khốc, sợ rằng còn không bằng một phần mười những sự tình Lao Lạp đã trải qua.
Chốc lát sau, hai quả đấm một lớn một nhỏ đụng thẳng vào nhau. Sau đó Đạt Nhĩ Sâm nghe thấy rõ ràng thanh âm xương cốt nứt gãy liên tiếp, thứ đầu tiên nát bấy chính là quả đấm, tiện đà theo dó là cánh tay của hắn, xương cốt bể tan tành đâm thủng da thịt truyền cảm giác đau đớn tột cùng vào thẳng não hắn. Ngay lúc đó Lao Lạp thu hồi quả đấm lại, rồi tiếp tục tung ra một quyền, mục tiêu chính là vị trí trái tim Đạt Nhĩ Sâm.
Đạt Nhĩ Sâm chưa từng gặp phải đả kích mãnh liệt như thế, đau đớn kinh khủng khiến cho hắn hít thở không thông. Trong cổ họng khô khan giống như có hỏa diễm nóng hừng hực đang thiêu đốt vậy. Hắn muốn mở miệng nhận thua nhưng mà từ trong miệng hô lên chỉ là tiếng gào thét đau đớn từ tận nội tâm.
Lao Lạp trước sau tung ra hai quyền còn chưa tới một giây, cho đến khi Lao Lạp công kích lần thứ hai, vị đạo sư kia mới chú ý tới cánh tay phải của Đạt Nhĩ Sâm đã nát bấy be bét. Chỉ còn một mảnh da mềm oặt dính trên bả vai hắn.
Ai hơn ai kém đã không cần phân biệt nữa rồi, Lao Lạp chỉ dùng một quyền hủy diệt cánh tay phải Đạt Nhĩ Sâm. Sợ rằng quyền tiếp theo sẽ cướp đoạt tính mạng hắn. Vị đạo sư kia vừa định động thân xông qua ngăn cản Lao Lạp, nhưng vào lúc này Địch Áo vốn đứng an tĩnh ở dưới lại động, thân hình chợt lóe xông về phía gã Thủy hệ võ sĩ gần hắn nhất. Vị đạo sư kia lập tức cứng ngắc thu hồi ý định, nếu hắn đi ngăn cản Lao Lạp thì Địch Áo sẽ có thể triển khai tàn sát trong khoảng thời gian này. Cho dù hắn làm gì đi nữa, hình như không phải có lựa chọn nào tốt nhất.
Vị đạo sư kia do dự trong đoạn thời gian rất ngắn, nhưng do dự ngắn ngủi nhiêu đó cũng đủ làm cho Đạt Nhĩ Sâm nhận lấy vận mệnh bi thảm không thể nào vãn hồi.
Nhìn thấy quả đấm đánh tới trái tim của mình, trong mắt Đạt Nhĩ Sâm hiện lên vẻ tuyệt vọng, chỉ có người nào tự mình nhận thức mới rõ ràng được lực lượng Lao Lạp đến tột cùng cường đại đến trình độ nào.
Nhưng Đạt Nhĩ Sâm vẫn là người nổi bật trong những học viên bộ sơ cấp, liên tục hai lần vô địch tranh tài. Hạng người có thể đi cho tới ngày hôm nay tuyệt đối không thiếu dũng khí liều mạng, nhất là khi hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Đạt Nhĩ Sâm rống lên thê lương, hỏa diễm quanh người đột ngột tăng vọt, ngọn lửa đang bay lượn chung quanh lập tức tụ lại bao phủ thân ảnh hắn và Lao Lạp ở bên trong, từ bên ngoài nhìn vào giống như là một quả cầu lửa thật lớn.
Trên khán đài, tất cả mọi người nhất thời dao động, bởi vì Đạt Nhĩ Sâm đã thi triển Chân Hồng Tuyệt Sát chỉ có Cực Hạn võ sĩ cao cấp mới sử dụng được Loại bí kỹ này có thể nói là Chân Hồng Chi Vũ thăng cấp, khác nhau là ở chỗ Chân Hồng Tuyệt Sát chính là bí kỹ dùng để đồng quy vu tận (cùng chết với đối phương), trong nháy mắt bộc phát toàn bộ Hỏa hệ nguyên lực trong cơ thể ra ngoài, không chỉ là hủy diệt địch nhân mà cả bản thân cũng bị ảnh hưởng.