“Hả?”
Thái độ của bốn người Vu Chiến, Giang Huệ, Ngô Tranh Vanh, Hồ Kiệt, lập tức khiến Mộc Lai sững sờ.
Ông ta đến nhà họ Trần ở rể nhiều năm như vậy, một tay gây dựng lên tập đoàn Mộc Lai, nhà họ Vu, nhà họ Giang là đối tác quan trọng của ông ta.
Sự hợp tác với nhà họ Hồ mặc dù không quá quan trọng, nhưng nhà họ Hồ cũng tham gia vào dự án Tân Thành của thành phố Hà Châu, tập đoàn Mộc Lai của ông ta cũng muốn thò một chân vào, cần phải hợp tác với nhà họ Hồ.
Còn về nhà họ Ngô, hai năm gần đầy, tập đoàn Mộc Lai tập trung tiến quân vào giới giải trí, bày bố không nhỏ, sự hợp tác với điện ảnh Ngô thị vô cùng quan trọng.
Nhưng bây giờ, chỉ vì vợ ông ta, cái đồ ngu ngốc Trần Hương Lan này, trêu chọc cả nhà Trần Ngọc, hợp tác với mấy gia tộc kia đã hoàn toàn chấm dứt!
Nhà họ Hồ và nhà họ Ngô còn tốt, dù sao bên phía Giang Nam vẫn còn đối tác khác.
Nhưng nhà họ Vu và nhà họ Giang, đó là gia tộc lớn ở thủ đô, cho dù đối với nhà họ Trần, cũng đều là những đối tác vô cùng quan trọng.
Bây giờ, vì vợ của ông ta, hai gia tộc trực tiếp không hợp tác nữa, đây là sự đả kích chí mạng với tập đoàn Mộc Lai.
Ảnh hưởng của hai gia tộc này quá lớn, một khi hai gia tộc này chấm dứt hợp tác, vậy thì những đối tác khác cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Làm không tốt, cả tập đoàn Mộc Lai sẽ phải sụp đổ!
Mộc Lai sững sờ, nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại.
Vương Bác Thần chỉ là một quân nhân giải ngũ, cũng là một thằng ở rể, sao lại có quan hệ với mấy người này?
Bọn họ còn cung kính với Vương Bác Thần như vậy!
Mẹ nói, rốt cuộc là chuyện gì!
Ông trời, người đàn bà ngu ngốc này rốt cuộc đã chọc đến ai!
Trần Hương Lan ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc, bà ta không thể ngờ đến, mình chỉ muốn tìm cả nhà Trần Ngọc để trút giận, nhân tiện đạp một chân, sao lại đắc tội với những người này?
“Vu tổng, bà Vu, đây là hiểu nhầm, hiểu nhầm.”
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy trên trán Mộc Lai đã chảy rất nhiều mồ hôi.
Khuôn mặt trắng bệch.
“Hiểu nhầm?”
Hồ Kiệt cười khẩy nói: “Mộc tổng, lúc nãy tôi nói với ông là hiểu nhầm, bảo ông đừng đắc tội với anh Vương, ông đã nói gì?”
Hồ Kiệt ít nhiều cũng là gia chủ của một gia tộc, mặc dù tập đòa Hồ thị cũng chỉ tương đương với tập đoàn Mộc Lai, hoàn toàn không so sánh được với nhà họ Trần, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, không chỉ không nể mặt ông ta, còn tát cho ông ta một cái, cái này phải bảo mặt mũi của ông ta để ở đâu?
“Cái này…tôi…Hồ tổng, xin lỗi, tôi nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ, cho tôi chút thể diện, đây là hiểu nhầm.”
Mộc Lai cười còn khó coi hơn khóc, không thể ngờ đến mình sẽ rơi đến bước đường này.
Ngô Tranh Vanh thờ ơ chế giễu nói: “Hiểu nhầm? Hiểu nhầm cái gì? Tập đoàn Mộc Lai các người lợi hại như vậy, còn để ý đến mấy người chúng tôi? Tập đoàn Mộc Lai lợi hại như vậy, không có mấy đối tác như chúng tôi, tập đoàn Mộc Lai của mấy người cũng không chết được. Chúng tôi không xứng với lời xin lỗi của Mộc tổng ông.”
Giang Huệ lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Anh Vương đã cứu mạng ba chồng và con gái tôi, các người ra tay với anh Vương, chính là tuyên chiến với nhà họ Vu và nhà họ Giang. Tập đoàn Mộc Lai ngay cả đối tác giống như Hồ tổng cũng không để tâm, còn để tâm gì đến hai nhà chúng tôi?”
Vừa nghe thấy câu này, Mộc Lai còn có suy nghĩ muốn chết đi, quay đầu lại tát cho Trần Hương Lan một cái, hung dữ mắng chửi: “Cái đồ ngu ngốc này, dốt nát, còn không mau xin lỗi chị cả đi, lập tức xin lỗi anh Vương!!”
“Cùng tôi quỳ xuống xin lỗi? Khi nào chị cả và anh Vương tha thứ cho bà, thì lúc đó mới được đứng lên!”
Nói xong, Mộc Lai phù một cái, quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần.