“Chị cả, em sai rồi, chị tha thứ cho em đi, em không dám nữa đâu.”
Trần Hương Lan bị một cái tát của Mộc Lai đánh cho tỉnh ra, vội vàng quỳ xuống trước mặt Trần Ngọc cầu xin.
Cuối cùng bà ta cũng đã biết, mình gây ra chuyện lớn như thế nào.
Nếu như Trần Ngọc không tha thứ cho bà ta, vậy thì, tập đoàn Mộc Lai của chồng bà ta sẽ phải phá sản. Ông nội rất có khả năng vì chuyện này mà đuổi cả nhà bà ta ra khỏi nhà!
Bây giờ, là thời điểm quan trọng trong cuộc tranh giành của ba gia tộc lớn, lúc này tập đoàn Mộc Lai xảy ra chuyện, chính là cho hai nhà kia cơ hội, ảnh hưởng đến cục diện của nhà họ Trần.
Trong lúc này, ngay cả Trần Vinh cũng không dám lấy tiền ở trong nhà, chứ đừng nói một doanh nghiệp quan trọng với nhà họ Trần như tập đoàn Mộc Lai.
Mộc Lai tát cho mình mấy cái thật mạnh, cầu xin nói: “Chị cả, chị tha thứ cho bọn em đi, là bọn em có mắt như mù, bọn em là chó cậy gần nhà, bọn em sai rồi.”
Trần Hương Lan cũng cũng tát cho mình mấy cái, bà ta đã bị dọa sợ đến khóc, ôm chân Trần Ngọc cầu xin.
“Hừ, cút đi, các người không xứng quỳ dưới chân tôi. Tôi không thèm đặt mấy người vào mắt!”
Trần Ngọc bế Dao Dao, vô cùng kiêu ngạo, giống như trở lại dáng vẻ của cô cả nhà họ Trần năm đó.
Quay đầu nói với Vương Bác Thần: “Bác Thần, không cần phải tức giận với mấy loại không có mắt này, bọn họ không có tư cách. Một người là con của vợ lẽ, một người đi ở rể, mẹ không thèm đặt vào mắt.”
Vương Bác Thần nói: “Mẹ, mẹ quyết định là được rồi, con nghe theo mẹ.”
Trần Ngọc giống như một người nữ vương cao quý gật đầu, sự nịnh hót của Vương Bác Thần khiến bà ta rất hưởng thụ.
Đúng là một đứa bé có chút năng lực phân biệt tốt xấu, trở về sẽ nấu cho anh ít đồ ăn ngon, sau này chửi anh ít đi mấy câu.
Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: “Hai người đứng lên đi, đừng nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt, nếu như còn một lần nữa, sẽ không bỏ qua cho hai người một cách dễ dàng như vậy đâu.”
Dù sao đây cùng là lần đầu tiên Trần Ngọc trở về nhà mẹ đẻ, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đều sẽ đại nhân đại lượng, từ đó để cho nhà họ Trần biết được, không để Trần Ngọc trở về nhà họ Trần là tổn thất của nhà họ Trần.
Đồng thời cũng nói với một vài người của nhà họ Trần, muốn giẫm một chân là tự tìm đường chết.
“Cảm ơn chị cả, cảm ơn chị cả.”
Mộc Lai và Trần Hương Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia ác độc.
Đợi bọn họ làm rõ ràng mối quan hệ của vợ chồng Vu Chiến và Vương Bác Thần, rồi từ từ báo thù cũng không muộn.
Triệu Thanh Hà cảm kích gật đầu với Hồ Kiệt và mấy người khác, cô biết, Hồ Kiệt và mấy người khác khách khí với mình như vậy là vì Canh Phong đã từng là thuộc hạ của Vương Bác Thần, Tư Lam là bạm chiến đấu của Vương Bác Thần.
Nên bọn họ mới khách khí như vậy.
Nhưng đối với hai vợ chồng Vu Chiến, Triệu Thanh Hà rất nghi hoặc.
Vu Chiến là người muốn phong sát công ty Hoa Nguyện, sau đó mặc dù có đến nhận sai, nhưng Triệu Thanh Hà vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Lúc nãy vợ chồng Vu Chiến nói, Vương Bác Thần đã cứu người nhà họ, Triệu Thanh Hà quyết định phải hỏi Vương Bác Thần, cái này có lẽ sẽ liên quan với sự sắp xếp tiếp theo của cô với công ty Hoa Nguyện.
Một chút nhạc đệm này, không hề ảnh hưởng đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Trần, thậm chí rất nhiều người còn không biết bên này đã xảy ra chuyện gì.
Hai vợ chồng Mộc Lai và Trần Hương Lan ỉu xìu đi vào trong hội trường, tìm ông cụ và bà cụ để mách lẻo.
“Hừ!”
Trần Vinh xem thường lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm quan tâm đến mấy người Trần Ngọc.
Trần Ngọc ngượng ngùng đứng nguyên tại chỗ, vốn dĩ bà muốn đi vào phía sau, nhưng bây giờ chỉ có thể đứng đợi.
Vương Bác Thần nheo nửa mắt lại, nhìn ba người Trần Vinh, Trần Lan Hương và Mộc Lai, vẫn chưa chỉnh đốn đủ.