Thẩm Quân Tuyết

Chương 4



Ta đưa cho Đông Trạch một đôi đũa.

Đôi đũa mới làm, còn mang theo hương thơm thanh khiết của Linh Trúc.

"Đúng vậy, thần tiên mà, có thể biến hóa ra thức ăn, cũng có thể không ăn. Nhưng mà, như vậy, làm thần tiên còn có ý nghĩa gì nữa?"

Ta thuận tay rót thêm một chén trà nóng vừa mới pha: "Sư phó, người đừng nhìn vườn của ta bây giờ hoang tàn, không cần mấy ngày, ta có thể sửa sang nơi này đâu ra đấy. Vườn này vốn là cỏ dại hoa loạn, nhưng mà rất nhiều thứ đều có thể ăn được. Ví dụ như món dây hoa Tử Đằng này, món rau tía tô xào này, canh nấm, mộc nhĩ thái nhỏ này."

"Còn có trà này, tuy là trà dại, nhưng đều là ta hái những búp trà non, người nếm thử xem."

Đông Trạch nghe xong, tao nhã bưng chén trà lên, quả nhiên thật sự thưởng thức: "Vị đầu lưỡi hơi đắng, nhưng lại có hương thơm vấn vương, hậu vị ngọt ngào vô tận. Quân Tuyết, quả thật là có lòng..."

Trời ơi, ta ở trên trời vậy mà lại gặp được tri kỷ!

Ta phấn khởi hẳn, đúng là người có gu!

"Vậy người thử thêm mấy món này nữa đi."

Đông Trạch mỉm cười: "Ta trước giờ chưa từng ăn những món như thế này, rất thanh đạm, thú vị. Cảm ơn Đại thần nữ, làm sư phó đầu tiên của người trên thần vực quả thật có phúc."

Khi Đông Trạch Thần Quân cười, đôi mắt sáng long lanh, hình dạng cong cong như trăng non, bọng mắt đẹp hiện rõ.

"Sư phó, ở nhân gian ta có một bầu rượu hoa đào, chôn dưới gốc đào trong vườn mấy chục năm rồi. Đợi ta học xong ở chỗ người, ta sẽ lấy đến để tạ ơn người."

Đông Trạch Thần Quân chắc cũng không ngờ, ngày ta đi lấy rượu hoa đào lại đến nhanh như vậy.

Sau ngày hôm đó, tuy ta vẫn xách cặp, đi kèm nàng kế muội Linh Dung đi học, nhưng nàng ta cũng không dám làm gì ta.

Xét cho cùng thì thần tượng của nàng ta đang che chở cho ta, ngày nào cũng đến nhà ta ăn chực, dạy kèm.

Mẹ ruột của nàng ta cũng chẳng thể nào vô cớ mà ra tay với ta trước mặt Văn Khúc Chân Quân.

Hơn nữa, với khuôn mặt này của ta, trong lòng nàng ta, thì chẳng có tên nam nhân nào có thể ưa được ta.

Chỉ cần ta không ảnh hưởng đến nàng ta, nàng ta thật sự có thể coi ta như không khí.

Ta vừa học vừa cải tạo khu vườn.

Chỉ trong một năm, khu vườn của ta đã trở thành nơi đáng sống.

Linh quả dị thảo, rau củ đều có đủ.



Trong vườn còn có giàn dây hoa mọc um tùm, một cây đào, hoa đào và quả cùng xuất hiện trên cây.

Hoa nở kết quả, quả rụng hoa lại nở, tuần hoàn không ngừng.

Ta chỉ mất một năm, đã học xong toàn bộ nội dung khóa học trăm năm của lớp sơ cấp của Đông Trạch.

Đơn xin nhập học lớp trung cấp, đang trong quá trình xử lý.

Ngày thi đậu lớp sơ cấp, Đông Trạch Thần Quân vậy mà lại chủ động hỏi xin ta rượu.

Tối hôm đó, ta và Đông Trạch Thần Quân ngồi trên cây đào, uống cạn cả bầu rượu.

Ta cũng không biết, thì ra người quân tử nho nhã như vậy, tửu lượng lại tốt đến thế.

Ta nhớ tối hôm đó, ta uống say.

Ta thề rằng đầu óc mình vẫn rất tỉnh táo.

Chỉ là cái miệng không chịu kiểm soát mà cứ thao thao bất tuyệt.

Ta kể hết cho Đông Trạch nghe về cuộc sống nhân gian suốt nghìn năm qua của mình, như đang đổ hết đậu ra bàn.

Ta nói với ngài rằng, khi còn rất nhỏ, cơ thể ta vẫn là một đứa bé, nhưng đã biết nói, biết đi.

Người xung quanh đều coi ta như quái vật.

Ta phải trốn vào sâu trong núi, sống chung với chim muông, hoa cỏ, thú rừng mà lớn lên.

Lớn hơn một chút, ta bị xem là linh thú, bị bắt nhốt trong lồng suốt mười mấy năm trời.

Cái lồng quá nhỏ, nên đến tận bây giờ khi ngủ, ta vẫn phải co mình lại.

Sau đó, ta trốn thoát.

Ta phiêu bạt khắp nơi, liên tục thay đổi thân phận.

Mục đích duy nhất, chính là sống sót, sống như một người bình thường.

Đông Trạch nói rằng ngài biết, ngài đều biết cả.

Ta bảo: "Người biết cái gì mà biết, làm sao mà biết được chứ?"



Ta nhớ mình còn nói rất nhiều thứ chẳng đâu vào đâu.

Ta bảo, ở nhân gian suốt nghìn năm, ta gặp rất nhiều kẻ hung ác, nhưng chưa từng gặp ai dịu dàng như người.

Phải, dịu dàng, một sự dịu dàng thấm vào tận xương tủy...

Ta thật sự rất thích...

Ta còn nhớ mình đã nôn cả lên người ta và Đông Trạch, sau đó buồn ngủ đến c.h.ế.t đi được.

Khi ta tỉnh lại, ngài đã rời đi từ lâu.

Y phục của ta được thay ra, sạch sẽ tinh tươm.

Trên bàn còn có một bát cháo rau kê.

Cháo được để trong bát giữ nhiệt, vẫn còn ấm nóng...

........................................

Đơn xin lên lớp trung cấp của ta bị từ chối.

Lý do ư, ta dùng ngón chân cũng nghĩ ra được.

Thực ra, ta đã sớm biết sẽ như vậy.

Ta vơ lấy cặp sách của Linh Dung ném ra ngoài, ai thích xách cho nàng ta thì xách.

Tiểu gia đây không hầu hạ nữa!

Tiên thị trong Điện Thần Nữ của Linh Dung không phải một trăm thì cũng tám mươi người, thế mà cứ bắt ta ngày ngày xách cặp, làm điểm tâm cho nàng ta.

Ta đây đình công, không ngờ Linh Dung lại không chịu.

Nàng ta nói điểm tâm của tiên thị làm không ngon bằng điểm tâm trong vườn của ta, nếu ta lên lớp trung cấp rồi, ai sẽ làm điểm tâm cho nàng ta ăn đây.

Ta thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà ngoại của nàng ta.

Lão cha ta nghe tiểu nữ nhi làm nũng, thế mà lại bác bỏ yêu cầu của ta.

Mẹ ơi, người hãy mở mắt ra mà xem, nam nhân mà người hết lòng nâng đỡ, đưa lên ngôi vị Thiên Đế, rốt cuộc là một tên khốn kiếp gì vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv