"Trà, điểm tâm, sách vở phải không? Có, ngươi muốn gì cũng có!"
Ta lấy vài cuốn sách, cùng vài chiếc bánh bao nguội làm hôm qua trong bếp.
Đi xe phượng của Linh Dung đến thẳng Thần Học Điện.
Thượng Thanh Thần Vực quả nhiên linh khí dồi dào, trên đường đi ánh sáng rực rỡ, mây hồng lấp lánh, đom đóm bay lượn.
Ta cảm thấy linh khí trong cơ thể cũng dồi dào hẳn lên.
Quả không hổ danh là Thần Vực.
Đến thần điện, ta mới vỡ lẽ vì sao vị muội muội kế chẳng ra gì kia của ta vẫn còn mãi dậm chân tại lớp học sơ cấp.
Nào phải đến đây để cầu học, rõ ràng là đến để đuổi theo thần tượng thì có!
Cả gian phòng toàn là những tiểu đồng, chỉ có hai ta là cao lêu nghêu.
Ngay cả bàn ghế cũng là loại nhỏ xíu dành cho trẻ con.
Ta ngồi giữa đám tiểu đồng tiên tử, hai má giật giật, cảm thấy toàn thân khó chịu, lúng túng không sao tả xiết.
Nhìn Linh Dung kia chống cằm, vẻ mặt si mê nhìn vị Thần Quân giảng bài, ta thấy thật mất mặt thay.
Ta liếc nhìn Đông Trạch thần quân, quả nhiên, dáng người cao ráo, thanh nhã, trắng trẻo, nho nhã.
Đông Trạch thần quân luôn giữ nguyên tắc "giáo dục trẻ thần từ sớm", nên đảm nhiệm việc dạy dỗ lớp sơ cấp.
Ngài chính là Văn Khúc chân quân, người phụ trách văn vận và con đường quan lộ của nhân gian.
Giờ nghỉ, đám tiểu thần ngồi thành hàng, ăn điểm tâm mang theo, chờ thần quân phát trái cây tươi, ai nấy đều ngoan ngoãn đáng yêu.
Ta lấy ra chiếc bánh bao nguội nhét vào tay Linh Dung, rồi mỉm cười nhìn nàng ta mặt mày méo xệch, cố gắng giữ lấy dáng vẻ thần nữ trước mặt Đông Trạch mà từng miếng từng miếng nhét bánh bao vào miệng.
Trong lúc Đông Trạch Thần Quân quay đi, nàng ta quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người: "Thẩm Quân Tuyết, chờ trở về ta sẽ dạy cho ngươi một bài học!"
Ta cười khẩy, được thôi, ta chờ.
Lớp sơ cấp tuy cơ bản và đơn giản, nhưng với ta – người chưa từng được học chính quy ở Thượng Thanh thần vực – lại rất quan trọng.
Mẹ kế của ta lần này đúng là vô tình làm đúng việc.
Ai ai cũng nhìn ra vị muội muội kế kia si mê Đông Trạch Thần Quân.
Chính vì vậy mới ở mãi lớp học sơ cấp này, hao phí cả ngàn năm.
Ta thì không rảnh rỗi như vậy.
Đông Trạch thần quân là một vị thần cực kỳ dịu dàng, biểu cảm của ngài luôn đúng mực và thanh nhã.
Dù nói chuyện với ai, mỗi lời người thốt ra đều êm ái dễ nghe, trên môi luôn nở nụ cười.
Cứ như đang nói chuyện với một đứa trẻ mới sinh vậy.
Từ khi ta sinh ra, chỉ có mẹ lúc ta còn thơ ấu mới đối đãi với ta như thế.
Khi ta chưa đến trăm tuổi, bà đã phong ấn chân thân của ta, rồi nhảy xuống Tru Tiên đài.
Khi ta chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, đã phải ở chốn nhân gian hiểm ác, vất vưởng cầu sinh.
Nghĩ đến ta đường đường là một thần nữ, lại sống lay lắt như vậy, thật nực cười.
Từ đó về sau, ta chưa từng gặp lại người nào dịu dàng như thế.
Ta rất chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng câu khẩu quyết cơ bản và tâm pháp mà Đông Trạch Chân Quân giảng dạy, cẩn thận ghi chép lại.
Đông Trạch Chân Quân chắc hiếm khi gặp học trò nào chăm chú ghi bài như vậy, nên ngài chỉ dạy ta rất tận tình.
Ngài dịu dàng với ta, ta tự nhiên cũng đáp lại bằng nụ cười chân thành.
Hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt của Linh Dung bên cạnh đang giận đến mức tái xanh như gan heo.
Tối hôm đó, đúng như dự đoán, Linh Dung mang theo Thiên Hậu hùng hổ kéo đến.
Lúc ấy ta đang hì hục bổ củi, chuẩn bị nhóm lửa.
À, ta vội vàng bổ củi như vậy là vì nhà còn có khách quý.
"Không biết Đông Trạch Thần Quân đêm khuya thế này, sao lại ở trong Điện Thần Nữ của đại nữ nhi nhà ta?"
Thiên hậu chỉnh lại biểu cảm, khôi phục dáng vẻ đoan trang của bậc mẫu nghi, hỏi một cách nhẹ nhàng.
Đông Trạch thần quân chắp tay hành lễ, sau đó chỉ vào sách vở trên bàn:
"Là Đông Trạch đã thất lễ. Nhưng hôm nay Đại thần nữ nhập học lớp sơ cấp của ta, ta thấy Quân Tuyết thiên tư rất tốt, chăm chỉ học hành, nhưng lại không có nền tảng cơ bản, nên muốn chỉ điểm thêm cho nàng. Đúng lúc Đại thần nữ mời ta sau giờ học đến bổ túc những bài đã lỡ, nên ta đến."
Ta cười hì hì: "Đúng đúng, là con cầu xin Thần Quân đến bổ túc cho con."
Thiên Hậu hơi lúng túng: "Nếu đã vậy, ta sẽ không làm phiền hai người. Chỉ là, Quân Tuyết, con ở nhân gian sa đọa ngàn năm, cơ bản quá kém. Việc học hành không phải chuyện ngày một ngày hai, không thể nóng vội."
Sau đó, bà ta kéo Linh Dung xoay người bỏ đi.
Linh Dung vốn định gọi mẹ đến để làm lớn chuyện, ai ngờ lại thành "mất cả chì lẫn chài", còn bị Thiên hậu kéo đi với vẻ mặt tức giận.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, ta khoanh tay dựa cửa, tâm trạng rất tốt.
Ta đặt giỏ rau xuống trước mặt Đông Trạch thần quân:
"Thần quân sư phó, ngài đợi chút, ta làm vài món nhỏ, nhanh thôi, chúng ta vừa ăn vừa học."
Đông Trạch nhìn mớ nguyên liệu trên bàn, mỉm cười dịu dàng:
"Ai mà ngờ được, đường đường là con của Thiên Đế, lại thật sự biết nấu ăn. Nhưng sao phải vất vả thế? Hay để ta dạy người vài thuật pháp biến hóa thức ăn, được chứ?"