Ta đóng cửa ở lì trong vườn, ngày ngày ngồi trên cây đào, ôm đĩa hướng dương vừa ăn vừa nhả vỏ.
Hướng dương này ta trồng những mấy trăm cây, ăn sống, rang chín, thêm đủ loại gia vị, dù sao cũng đủ cho ta ăn.
Thiên đế bác bỏ đơn xin của ta, nhưng Thiên hậu cũng không đến gây sự với ta.
Ta biết lý do, giờ phút này bà ta không rảnh để ý đến ta đâu.
Ta mặc kệ Linh Dung muốn ăn vạ lăn lộn thế nào trong vườn ta cũng được.
Ta chờ được.
Cho đến ngày hôm đó, ta nhìn thấy những đám mây màu tím dày đặc lượn lờ trên đỉnh đầu.
Ta biết, thời cơ mình chờ đợi đã đến.
Ta cầm đơn xin nhập học, lần đầu tiên chủ động bước vào tẩm cung của lão cha vô dụng và bà vợ đương nhiệm của ông ta.
Ngoài cung, ta đã nghe thấy tiếng gào thét thê lương của mẹ kế.
Ta biết, gương mặt ấy không thể hòa hợp với cơ thể kia, cứ một thời gian sẽ có sự phản kháng dữ dội, gây ra cơn đau xé da xé thịt.
Cơ thể đó càng luyến tiếc, càng dùng linh lực áp chế, thì sự phản phệ càng dữ dội.
Nhưng làm sao bà ta có thể từ bỏ được cơ chứ.
Đó chính là vị thần chủ quản sắc đẹp của vạn vật trên thế gian này - Hoa Thần, sở hữu khuôn mặt được công nhận là đẹp nhất tứ hải bát hoang.
Ta đứng trước cửa tẩm điện, lòng dậy sóng.
Thiên đế với vẻ mặt lo lắng từ trong điện bước ra, nhìn thấy ta, ông ta thoáng sững người.
Lông mày nhíu chặt, thậm chí không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, cứ thế đi lướt qua.
Trong lòng ta dâng lên nỗi chua xót: "Trừ ngày về Thượng Thanh Thần Vực, ta chưa từng gặp lại cha Đế quân, chẳng lẽ người không có gì muốn nói với ta sao?"
Cuối cùng ông ta cũng dừng bước: "Bổn quân có chuyện quan trọng phải làm, có việc gì để sau hãy nói."
"Chuyện quan trọng của cha Đế Quân chắc hẳn liên quan đến Thiên hậu?"
Nghe đến tên Thiên hậu, ông ta cuối cùng cũng quay lại nhìn ta.
"Cha Đế Quân định tụ mây tím, lại hút cạn tinh hoa của hàng vạn hoa cỏ trên thế gian, để chữa khuôn mặt của Thiên hậu và áp chế phản phệ, đúng không?"
Giữa hai hàng lông mày của Thiên Đế đã hiện lên vẻ giận dữ:
"Phải, thì sao?"
"Cha Đế Quân, gương mặt của Thiên hậu phản phệ ngày càng thường xuyên. Người hy sinh sinh mệnh của hàng vạn hoa cỏ chỉ để chữa trị cho một gương mặt, người cảm thấy điều đó có đáng không?"
Ta nhìn cha mình, xung quanh ông ta đã bắt đầu tỏa ra linh lực, bàn tay phải đã tạo thế.
Trên không trung, mây tím bắt đầu dồn nén, đe dọa như muốn sập xuống đầu.
"Hợp lý hay không thì có gì quan trọng, chẳng qua chỉ là sinh mạng của lũ cỏ cây, ta không quan tâm!"
"Cỏ cây cũng có linh hồn, mạng sống của chúng cũng là mạng sống. Người là Thiên đế, có sức mạnh hủy thiên diệt địa, dĩ nhiên chẳng coi loài cỏ cây cỏn con ra gì."
"Nhưng hàng tỷ hoa cỏ đó đều là thần dân của mẹ ta, bà là Hoa Thần, là mẹ của muôn hoa! Hơn nữa, gương mặt mà các người cố gắng chữa trị kia, vốn dĩ chính là của mẹ ta!"
"Nếu người biết thần dân của mình bị tàn sát chỉ để chữa trị cho gương mặt đó, người sẽ đau lòng biết nhường nào? Còn nữa, Thiên hậu mà người yêu thương nhất, bằng cách nào có được dung mạo của mẹ ta, người quên hết rồi sao?"
Ánh mắt Thiên đế lạnh lùng đến cực điểm.
Ta nhìn Thiên Đế đang im lặng không nói, rồi nhắm mắt lại.
Trong lòng, chút hy vọng cuối cùng dành cho người cha này cũng tan thành mây khói.
"Người không quan tâm đến thần dân của mẹ con, còn nhân gian – dân chúng của người thì sao? Hàng vạn hoa cỏ chỉ sau một đêm héo rũ, vô số phàm nhân sẽ không còn thức ăn, không thể trồng lương thực. Đế Quân, người có biết không, hiện tại ở nhân gian đang là mùa thụ phấn... Sinh mệnh của họ, người cũng không quan tâm sao?"
"Đủ rồi, im miệng!"
Ta nhìn thấy một tia sát khí lạnh lùng lóe lên trong mắt Thiên Đế, khiến người ta kinh hãi.
Chỉ vì ta muốn ngăn cản ông ta, mà ông ta đã định g.i.ế.c ta sao?
Linh khí mạnh mẽ cuồn cuộn tỏa ra sau lưng Thiên Đế, khiến không gian cũng méo mó.
Tia sét tím trên không trung dường như đã hoàn thành, chuẩn bị giáng xuống.
"Sinh mệnh của hàng vạn hoa cỏ thì sao? Sinh mệnh của vô số phàm nhân thì sao? Chỉ cần Thiên Hậu của ta ổn thỏa, những thứ khác, ta không quan tâm!"
Ta bật cười lạnh lùng...
Hầy, mẹ của con ơi, người thật sự cái gì cũng tốt, chỉ là mắt nhìn người lại kém cỏi đến mức không có bờ bến!
Người đọc quá nhiều truyện tình cảm nhân gian, đúng là hại mình không ít.
Biết bao nam nhân dịu dàng, lương thiện, người lại chẳng để mắt, lại đi chọn một "bá đạo tổng tài" tam quan bất chính, ích kỷ, tự cao tự đại!
Đáng tiếc, "ánh trăng sáng trong tim" người ta, nào phải là người.
Ngày tháng tốt đẹp thì sống không thoải mái, phải không?
Nhất định phải chịu khổ sở trong tình yêu mới thấy có ý nghĩa, phải không?
Cuối cùng, ngược đãi đến mức ngay cả mạng sống của mình cũng đánh mất.
Giờ đây, vẫn còn những sinh linh vô tội kia.
Thần dân của người, muôn vàn cỏ cây hoa lá kia, cùng với vô số mạng sống của người phàm...
Thật nực cười, thật quá nực cười!
Đế Quân tốt!!
Người không quan tâm, nhưng ta quan tâm.
"Đế Quân, ta có thể chữa được khuôn mặt của Thiên Hậu..."
Sấm sét tím sắp sửa giáng xuống, ta bỗng nhiên cất cao giọng nói.
Ông ta nhíu chặt đôi mày kiếm: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Ta nhắm mắt lại: "Ta nói, người không quan tâm nhưng ta thì có, hãy dừng Tử Vân Lôi lại! Ta, có thể chữa lành dung nhan cho Thiên hậu..."
"Ta có thể chữa lành dung nhan cho Thiên hậu, nhưng người phải chấp thuận cho ta vào học lớp trung cấp."
Đế quân vẫn không tin lời ta: "Không thành vấn đề, nhưng ta làm sao có thể tin ngươi đây?"
Ta khẽ mỉm cười:
"Hoa Thần chủ quản vẻ đẹp của trời đất, khắp tứ hải bát hoang, bất kỳ việc gì liên quan đến dung mạo đều thuộc quản lý của Hoa Thần. Tuy ta không kế thừa vị trí Hoa Thần, nhưng dù sao ta cũng là con gái của bà. Lọ hoa lộ này là do chính tay ta tinh luyện."
"Người hãy lấy tơ tằm thiên giới mềm mại nhất, làm thành miếng vải cỡ mặt người, phủ lên khuôn mặt Thiên Hậu, để thấm trong nửa canh giờ, sẽ có hiệu quả ngay."
"Đây chỉ là giải pháp tạm thời, còn phương pháp điều trị lâu dài, ta cần thêm chút thời gian, chắc chắn sẽ giữ được khuôn mặt của bà ấy."