Thẩm Quân Tuyết

Chương 16



Trong ảo cảnh tầng thứ tư, ta cảm thấy ý thức của mình bắt đầu dần dần mơ hồ.

Cảm giác như đang chìm xuống đáy biển sâu, nước biển nhấn chìm toàn bộ ký ức của ta.

Trước khi rơi vào bóng tối hoàn toàn, ta nhìn thấy khuôn mặt đó, đó chính là tâm ma của ta.

Đồng tử ta từ từ mở to.

Thì ra, tâm ma của ta, không phải Thiên Hậu...

Ta là Thẩm Quân Tuyết, đêm trước ngày đại hôn của phu quân, ta đã mất đi đứa con của mình.

Ta bị chính phu quân của mình bức đến Tru Tiên Đài.

Đứa bé trong lòng ta không biết nguy hiểm đang đến gần, vẫn an lành ngủ say.

Ta vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của con, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn về phía nam nhân trước mặt.

Đó là cha ruột của con ta, Đế Quân mới, Ngột Hạo!

Nếu như trước kia, Hoa Thần cao ngạo nhất tứ hải bát hoang này, làm sao có thể ngờ rằng, bản thân mình có một ngày lại trở nên hèn mọn như thế này...

Ta run rẩy cả người, với chút tôn nghiêm ít ỏi còn sót lại, khẩn cầu nam nhân lạnh lùng như băng giá này: "Đế quân, xin chàng, thiếp đã từ bỏ ngôi vị Thiên Hậu, thành toàn cho chàng và Phục Linh! Chỉ xin chàng tha cho con của chúng ta! Nó là cốt nhục của chàng mà..."

Ngột Hạo hơi khom người xuống, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một pho tượng, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua cằm ta.

Trước đây ta luôn cảm thấy đôi môi hắn quá mỏng, biểu hiện cho sự bạc tình, không hề tương xứng với dung mạo tuấn tú.

Nhưng mà, mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra lúc này, đều tàn nhẫn và bạc bẽo đến vậy.

Hắn đột nhiên hung hăng bóp chặt cằm ta, ta nghe thấy tiếng xương hàm của mình vỡ vụn.



Nước mắt nóng hổi của ta lăn dài, cũng không thể nào làm tan chảy trái tim hắn.

Thiên Hậu mới Phục Linh nhẹ nhàng bay đến.

Nàng ta trúng phải kịch độc, dung mạo bị hủy hoại, hiện tại trên mặt đang đeo mặt nạ bạc.

Phục Linh nói: "Tỷ tỷ, trên thế gian này, chỉ có thứ chí thuần chí mỹ của tứ hải bát hoang mới có thể giúp muội loại bỏ độc tố, đó chính là linh nguyên của đứa bé mà Hoa Thần vừa sinh ra. Quân Tuyết tỷ tỷ, tỷ từ trước đến nay đối xử với muội rất tốt, trước kia, muội muốn thứ gì của tỷ, tỷ đều cho muội. Bây giờ muội trúng độc, chỉ xin tỷ tỷ thương xót!"

Mặt ngươi trúng độc, chẳng lẽ phải lấy mạng của con ta để đổi sao?

Nam nhân ngươi muốn, ta đã cho ngươi, ngôi vị thiên hậu ngươi muốn, ta cũng đã nhường.

Mắt ta bắt đầu chảy máu: "Phục Linh! Ngươi ức hiếp người quá đáng!!"

Chân thân mẫu đơn của ta lúc này đang bùng cháy trên trán.

Ta ngưng tụ linh lực, triệu hồi thần khí dây leo, quật về phía Phục Linh.

Thế nhưng lại bị thần lực của Ngột Hạo chặn lại.

Toàn bộ sức mạnh ta vừa dốc ra để tấn công, đều phản phệ lại chính bản thân ta.

Ta không ngừng nôn ra m.á.u tươi, ta vừa mới sinh con, thân thể suy yếu đến cực điểm, làm sao có thể chống lại thần lực của Ngột Hạo.

Một sợi dây trói tiên đã trói chặt lấy ta.

Đứa bé trong lòng ta đã bị Phục Linh cướp đi.

"Quân Tuyết, ta cũng không muốn làm hại con của nàng, chỉ là Phục Linh nói, nếu không giữ được dung mạo, nàng ấy thà chết còn hơn. Ta không thể để Phục Linh chết..."



Ta thật sự, thật sự không thể hiểu nổi, Ngột Hạo, hắn thật sự vì nàng ta mà có thể làm đến mức này sao?

"Chàng không muốn nàng ta chết, nên mới muốn con của chúng ta chết! Vì nàng ta, mạng của ai chàng cũng không quan tâm sao?"

Ngột Hạo đứng dậy: "Phải, ta không quan tâm. Quân Tuyết, niệm tình nàng đã ủng hộ ta nhiều năm qua, ta có thể tiếp tục giữ nàng ở bên cạnh, nhưng mà, đứa bé, hôm nay nàng phải giao cho ta."

Cuối cùng ta cũng bắt đầu nhận ra sự nực cười của chính mình.

Bây giờ ta rơi vào kết cục này, kẻ gây ra tội ác, chính là bản thân ta.

Thẩm Quân Tuyết, nhìn nam nhân trước mặt ngươi đi, ngươi đúng là mù quáng rồi!

Văn Khúc chân quân đối xử với ngươi như châu như ngọc, ngươi không cần, lại cứ khăng khăng chọn đứa con thứ thấp hèn, lạnh lùng nhất của Thiên gia.

Ngươi thương hắn thân thế thấp kém, không gặp thời; xót xa cho hắn hoài bão không thành, chí lớn không thực hiện được, giống như rồng mắc cạn!

Vì vậy, ngươi bất chấp tất cả, lấy thân phận Hoa Thần cao quý của mình hạ giá lấy hắn, dốc toàn lực của Hoa tộc giúp hắn từng bước gây dựng sự nghiệp, từng bước thăng tiến, mới có thể leo lên ngôi vị Đế Quân này!

Thế nhưng hắn thì sao, sau khi địa vị đã vững chắc, lại nói với ngươi rằng, trong lòng hắn từ lâu đã có người trong mộng, đó là Phục Linh cũng xuất thân thấp hèn, là "ánh trăng sáng" của hắn.

Nỗi khổ mà nàng ta phải chịu đựng vì xuất thân, ngươi là người hiểu rõ nhất, cho nên bây giờ ngươi phải nhường cho nàng ta tất cả những điều tốt đẹp nhất, ngôi vị Thiên Hậu cao quý nhất, dung mạo xinh đẹp nhất!

Hai người sẽ có con của riêng mình, kết tinh tình yêu của hai người.

Hai người đồng cảnh ngộ, thấu hiểu lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau!

Vậy ta là gì, đứa bé này là gì chứ?

Là kẻ chứng kiến cho tình yêu của hai người?

Là bàn đạp cho hai người bước lên đỉnh cao sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv