Ta bỗng chốc nổi cơn điên loạn, ánh mắt ngập tràn oán độc cùng nụ cười điên dại...
"Ngươi muốn có dung mạo tuyệt thế phải không? Phục Linh, trước kia khi còn dưới trướng ta, ngươi chẳng phải luôn ao ước có được dung nhan này sao? Đứa con của ta tuy có thể giúp ngươi khôi phục lại dung nhan, nhưng gương mặt ngươi vốn chỉ tầm thường, cho dù có khôi phục lại thì được ích gì? Ta lấy dung mạo đẹp nhất thiên hạ này đổi lấy mạng sống cho con ta, giao dịch này, ngươi có làm hay không?"
Phục Linh rõ ràng đã động lòng: "Việc đổi mặt cần có sự tự nguyện của cả hai bên. Ta chỉ từng nghe trong cổ tịch kể lại rằng vạn năm trước có hai vị thần tiên đổi mặt cho nhau. Nay dung mạo ta đã bị hủy, ngươi còn nhớ rõ chứ?"
Ta cười lạnh: "Đừng nhiều lời, đổi hay không?"
Phục Linh cười kiều mị: "Đương nhiên là đổi! Khuôn mặt của đệ nhất mỹ nhân, thử hỏi thiên hạ này ai mà không muốn!"
Lời còn chưa dứt, ngón tay nàng ta đã bắt đầu cắm sâu vào da thịt ta.
Cơn đau đó, ta vĩnh viễn không thể nào quên!
Thời gian cứ thế trôi qua, từng giây từng phút ta đều cầu mong cho nó mau chóng kết thúc, nhưng thời gian dài đằng đẵng tựa như cả một đời người.
Ta đau đớn đến mức đầu óc choáng váng, cho đến khi khuôn mặt ta cuối cùng cũng rời khỏi ta, mọc trên mặt nàng ta.
Chắc hẳn bây giờ ta trông thật xấu xí, ta thấy rõ vẻ mặt kinh hãi của Ngột Hạo.
Khuôn mặt nhiễm độc của Phục Linh cũng bị lột ra, ta từ chối thay thế bằng nó, dùng chân giẫm lên.
Ta thà làm một kẻ không mặt, chứ không muốn mang gương mặt xấu xí sinh ra từ tâm hồn độc ác kia.
Nhưng ta không ngờ, hành động này lại khiến bọn họ hoàn toàn nổi giận.
Phục Linh dùng chính khuôn mặt quen thuộc của ta, nhưng lại mang vẻ mặt ác độc xa lạ.
Nàng ta nhìn ta, cười khẩy một cách méo mó: "Thẩm Quân Tuyết, ngươi dám khinh thường ta đến vậy sao?"
Nàng ta ném con ta lên cao, lơ lửng giữa không trung Tru Tiên Đài.
"Ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình!"
"A, con ta!"
Ta đạp lên m.á.u tươi khắp mặt đất chạy về phía con, dùng hết chút thần lực cuối cùng thoát khỏi dây trói tiên.
Nhưng ta đã không kịp, chậm một bước.
Vì Ngột Hạo sợ ta làm Phục Linh bị thương nên lại ép ta đánh ra một chưởng thần lực.
Ta nhìn cặp cẩu nam nữ kia lần cuối rồi nhảy xuống Tru Tiên Đài.
Cuối cùng ta cũng ôm được con mình vào lòng.
Hai mẹ con cùng nhau rơi xuống, vạn tia sét đánh lên người chúng ta.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, ta và con ta sẽ hồn phi phách tán.
Nhưng trong lúc mơ màng, ta cảm thấy mình được bao bọc bởi một luồng thần lực ấm áp.
Ta từ từ mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt của Văn Khúc Chân Quân...
.........................................
Tâm ma của ta chưa bao giờ là Phục Linh, kẻ đã ra tay sát hại, mà là Thiên Đế, kẻ đã đ.â.m thẳng vào tim ta.
May mắn thay, giờ đây trong lòng ta, hắn chẳng còn chút giá trị nào, chỉ còn lại sự ghê tởm đến tận cùng.
Tâm ma đã được hóa giải, khảo nghiệm thứ tư kết thúc.
Hóa ra, ta không phải con gái Hoa Thần, mà chính là Hoa Thần.
Khi Văn Khúc Chân Quân đến Tru Tiên Đài, ta đã nhảy xuống rồi.
Chàng không kịp ngăn cản, liền nhảy xuống theo ta, dùng vạn năm thần lực để bảo vệ ta và con.
Nhưng lúc đó con ta vừa mới sinh ra, không thể chịu được lôi phạt của Tru Tiên Đài, thần hồn vỡ vụn.
Đông Trạch liền dùng một tia thần lực, thu thập những mảnh vỡ thần hồn ấy.
Vì sợ Thiên Hậu phát hiện, lại sinh chuyện nên chàng đã đem những mảnh vỡ thần hồn của con ta cất vào Huyễn Cảnh Châu để nuôi dưỡng, hy vọng một ngày nào đó có thể khôi phục.
Ta tuy không chết, nhưng thần hồn tan nát.
Khi tỉnh lại, ta đã mang hình hài một đứa trẻ.
Vì vậy Đông Trạch đã giấu ta ở nhân gian, còn tạo ra một giấc mơ, khiến ta ngỡ rằng mình là con gái Hoa Thần.
Bởi vì chỉ khi chính ta cũng tin là như vậy mới có thể qua mắt được chúng thần, Thiên Đế và Thiên Hậu.
Nguyên thần của ta, chính là ở trong tầng thứ tư của Huyễn Cảnh Châu này.
Khi ta bước ra khỏi Huyễn Cảnh Châu, Bia Phong Thần một lần nữa tỏa sáng rực rỡ, xuyên thấu tận trời xanh!
Hoa Thần đã trở lại, trên Bia Phong Thần lại khắc tên Hoa Thần.
Chúng thần kinh ngạc phát hiện, cái tên đó giống hệt như tên của Hoa Thần trước kia.
Thẩm Quân Tuyết...
Lúc này, ta bước ra khỏi Huyễn Cảnh Châu, lơ lửng giữa không trung, thần quang màu tím bao quanh, linh hồn và nguyên thần đã quay về đúng vị trí , thần phách được thanh tẩy vô cùng thuần khiết.
Khuôn mặt đó, ngoại trừ đôi mắt, tất cả đều đã thay đổi.
Dung mạo tuyệt thế, còn hơn cả kiếp trước.
Ta từ giữa không trung rơi xuống, thần quang lấp lánh mãi không dứt, linh đài thanh tịnh, khoáng đạt, trong nguyên châu linh khí dồi dào, cuồn cuộn.
Hóa ra, những chuyện đã qua này chính là một kiếp nạn trên con đường tu hành để ta tiến hóa.
Ta, không còn là Hoa Thần của ngày trước nữa.
Ta nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của chúng thần, sự kinh hãi trong mắt Thiên Hậu, vẻ không thể tin nổi của Thiên Đế, và ý cười trong mắt Đông Trạch.
Linh Dung gần như hét lên rồi lùi về phía sau Thiên Hậu.
Ở cửa ải cuối cùng đối mặt với tâm ma, thần khí của Phục Linh cũng chẳng giúp được nàng ta.
Nàng ta bị đánh bại, không vượt qua được khảo nghiệm tâm ma.