Ta cố nén cơn buồn nôn, bắt đầu tìm kiếm vị trí trái tim ma thú, nơi cất giấu linh châu.
Dịch vị trong dạ dày cuồn cuộn lay động, khiến ta nôn thốc nôn tháo.
Con ma thú này hẳn đang vận động mạnh, chẳng lẽ nó đang tấn công hang động?
Tiểu ma thú gặp nguy hiểm rồi, ta phải nhanh lên!
Ta điều khiển đàn đom đóm soi sáng dẫn đường, bắt đầu leo lên những đường ống, nơi này hẳn là khí quản của ma thú.
Nó dường như cảm thấy có dị vật gây ngứa ngáy, liên tục muốn ho ta ra.
Luồng khí trong khí quản không ngừng xô đẩy ta, đom đóm cũng bị thổi tản mác, ta vươn dây leo, quấn lấy một chỗ nhô lên làm điểm tựa, lần mò trong bóng tối khó nhọc leo lên.
Cho đến khi, ta nghe thấy tiếng "thình thịch, thình thịch" mạnh mẽ kia, ta biết mình đã đến nơi.
Ta tập hợp đàn đom đóm, xung quanh sáng bừng lên.
Ngay trung tâm trái tim khổng lồ ấy, chính là linh châu ma thú tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Ta thúc giục linh lực, dây leo nhanh chóng ngưng tụ, quấn chặt lấy trái tim, rồi siết chặt.
Trái tim ma thú vỡ nát, linh châu bị ép mạnh ra ngoài trong cơn chấn động.
Ta nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, rồi tiếng ngã ầm xuống đất.
Ta hóa hình, nhanh chóng bay ra khỏi miệng ma thú.
Ta đã thành công.
Nhưng khi ta bay ra ngoài, ta nhìn thấy tiểu ma thú.
Nó vẫn bị ma thú phát hiện, nhưng không phải như ta tưởng tượng, tiểu ma thú đang nép bên cạnh ma thú, phát ra những tiếng kêu bi thương.
Hóa ra, con ma thú khổng lồ này đến tìm tiểu ma thú, đó là con của nó bị ta đánh cắp.
Nhìn tiểu ma thú đang đau buồn kêu khóc, lòng ta thắt lại.
Ta tiến lại gần tiểu ma thú, nó lùi về phía sau, đôi mắt đen láy tràn đầy sợ hãi.
Ta cay cay sống mũi, thở dài, xem ra cửa ải này, ta không qua được rồi.
Ta mở lòng bàn tay, bên trong là linh châu của ma thú.
Linh châu rời khỏi tay ta, nhanh chóng trở về với ma thú, phát ra ánh sáng chói lọi.
Chẳng mấy chốc, con ma thú đã ngừng thở lại bắt đầu thở dốc nặng nề, dần dần sống lại, nhưng vẫn còn rất yếu ớt.
"Các ngươi đi đi..."
Ta nhẫn tâm quay đầu bước đi, tiểu ma thú lại phát ra những tiếng kêu thảm thiết, nhưng ta không ngoảnh lại nhìn nữa.
Ta lại bắt đầu nướng khoai ma.
Trong hang chất đầy khoai ma, có những củ đã bắt đầu thối rữa, tất cả đều là ta đào cho tiểu ma thú, nhiều quá, ta ăn không hết.
Ta quyết tâm sau khi tìm được mục tiêu ma thú tiếp theo, tuyệt đối không để bản thân nảy sinh tình cảm với nó.
Rồi một ngày ta tỉnh dậy, phát hiện một quả trứng, vậy mà lại nằm trong hang của ta.
Trên tay ta còn có một linh châu nhỏ bằng hạt đậu xanh.
Ta giật mình, nhận ra quả trứng đó chính là tiểu ma thú của ta.
Bởi vì trên vỏ trứng có một vết xước, là do ta vô tình để lại lúc trộm trứng.
Ta nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi hang, nhìn thấy bóng lưng con ma thú khổng lồ đang lắc lư bỏ đi.
Ngoài cách cưỡng ép lấy ra, linh châu còn có thể do ma thú tự nguyện dâng tặng.
Chỉ là, cần phải hoàn toàn tự nguyện, và sau đó ma thú sẽ trở về trạng thái nguyên thủy.
Ta cười lớn, nói với nó: "Ta thi xong sẽ quay lại trả nhóc con cho ngươi, đến lúc đó, ngươi tự mình ấp trứng đi!"
Vòng thi thứ ba, sinh lão bệnh tử, khổ ải nhân gian, gọi tắt là Lịch Kiếp.
Tình tiết này, ta thuộc lòng rồi!
Ta đứng ở cửa luân hồi, nhìn vị Tư Mệnh đang nhàn nhã cắn hạt dưa, hỏi: "Có thể cho ta một quyển sổ mệnh tốt một chút được không?"
Tư Mệnh bĩu môi: "Thần nữ đại nhân, trên giá sách này có cả vạn quyển sổ, người có thể tự mình chọn, nhưng đã lấy rồi thì không được trả lại."
Chơi trò "hộp bí ẩn" với ta sao?
Ta nịnh nọt cười: "Vậy, Tư Mệnh đại nhân, ta không làm khó ngài, ngài cứ nói cho ta biết Linh Dung đã chọn quyển nào là được rồi."
Sắc mặt Tư Mệnh cứng đờ.
Thế nào, không ngờ ta lại láu cá như vậy chứ?
"Nghe nói Tư Mệnh tinh quân và Văn Khúc chân quân có giao tình rất thân thiết, Đông Trạch cũng thường xuyên khen ngợi ngài trước mặt ta, nói rằng văn tài của ngài hơn người, khiến cho ngay cả một vị thần tiên quản lý văn vận như ngài ấy cũng phải tự thấy hổ thẹn."
Sắc mặt Tư Mệnh hòa hoãn hơn đôi chút: "Khó trách trong số nhiều học trò như vậy, hắn lại đặc biệt yêu thương ngươi, cái miệng nhỏ này, e là được bôi mật ong rồi. Nhưng mà ta thật sự không biết Nhị thần nữ đã chọn quyển sổ nào, không thể nói cho ngươi biết được."
Ôi trời ơi... (Ta khóc ròng...)
"Tuy nhiên, ta thấy nàng ấy vừa mới c.h.é.m g.i.ế.c ma thú xong, vội vàng đến đây, trên tay còn dính không ít m.á.u của ma thú... Ta không có nói gì đâu nhé!"
Được rồi, ta nhìn lướt qua giá sách, chọn ngay quyển sổ dính vết m.á.u kia, chính là nó!
Không ngờ còn có thể chơi như vậy, mang theo ký ức đầu thai, Linh Dung, ngươi chọn quyển sổ này thật sự là quá tốt!
Sao ta chưa từng nghe nói có thể lịch kiếp kiểu này nhỉ?
Chẳng lẽ Thiên Hậu vì ngươi mà bảo Tư Mệnh viết ra quyển sổ này sao?