Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
Quân Kỳ Ngọc nói những lời phát ra từ tận đáy lòng.
Hắn ôm Tống Lễ Khanh, muốn nhào nặn y vào cơ thể mình, ngửi mùi thơm thanh nhã độc nhất trên người y, không cầm được lòng.
“Lễ Khanh, khoảng thời gian này ta tìm ngươi, tìm đến phát điên rồi. Thật sự cho đến bây giờ ta chưa từng mong gặp một người như vậy, thì ra đây là nhớ nhung trong thi thư thường nói, loại cảm giác này quá thống khổ, Lễ Khanh……”
Quân Kỳ Ngọc vừa nửa tỉnh nửa say nói, vừa giống như một con nghé, hôn loạn lên tai và tóc mai của Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh nghe thấy hắn thở dốc nặng nề, cảm nhận được hai má nóng bừng của hắn.
Có lẽ lời hắn nói lúc này là thật lòng, nhưng trong lòng Tống Lễ Khanh lại không có bất kỳ xao động nào, chỉ là cảm thấy bị mùi rượu làm cho choáng váng đầu óc.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi cút xuống cho ta, đừng bò lên người ta mượn rượu làm càn.”
Tống Lễ Khanh muốn chửi gay gắt hơn, nhưng cả đời này y chưa từng học mắng người bao giờ, hơn nữa vì không có khí lực, giọng mềm như bông.
“Ta không đi.” Quân Kỳ Ngọc nghèn nghẹn nói, “Ta muốn thân mật với ngươi.”
Tống Lễ Khanh tức giận lên.
“Ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì ta, ta cũng phải đáp ứng ngươi sao?”
“Ta biết ngươi sẽ không đáp ứng, nhưng đây là ta nói thật, ta muốn ngươi, ta…… Ta hứa sẽ nhẹ nhàng, sẽ không để ngươi bị thương.”
Quân Kỳ Ngọc vừa nói vừa cởi nút áo của Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh chặn lại.
Tống Lễ Khanh tức giận đến giọng nói cũng phát run: “Ai quan tâm ngươi nhẹ hay nặng, Quân Kỳ Ngọc, nếu ngươi là một con gia súc thì ra ngoài thanh lâu tìm người cũng được mà tìm nô bộc thị tỳ gì đó của ngươi cũng tốt, đừng tới trêu chọc ta!”
Quân Kỳ Ngọc ngẩng đầu lên, mở to mắt không hiểu.
“Tại sao? Ta chỉ muốn thân mật với ngươi, không muốn người khác.”
Tống Lễ Khanh cảm giác mình nói như đàn gảy tai trâu, cũng đúng, hắn là Thái tử Cảnh Quốc mà, đừng nói không biết hai chữ trinh tiết, ngay cả hậu cung giai lệ 3000 người, với hắn xem như cũng bình thường, huống chi hắn đã quen thói phóng túng ở Tây Vực, căn bản không hiểu Tống Lễ Khanh đang chán ghét cái gì.
Tống Lễ Khanh lười cãi nhau với hắn, nghiến răng kèn kẹt.
“Bởi vì…… Ta chê ngươi dơ! Nghe hiểu không? Ngươi từng chạm vào người khác, cũng đừng nghĩ chạm vào ta nữa!”
“Ồ, hóa ra ngươi vẫn để ý chuyện này……”
Lúc này Quân Kỳ Ngọc mới chợt hiểu ra.
Hắn rầu rĩ suy nghĩ một lát.
“Lễ Khanh, nếu ngươi để ý, tại sao không nói sớm cho ta biết?”
“Hiện tại ta và ngươi chẳng có quan hệ gì hết, không chuyện để nói.”
Tống Lễ Khanh cố gắng muốn phủi sạch, để hắn hiểu hành vi của mình vượt giới hạn như thế nào.
“Lễ Khanh! Ngươi đừng đối với ta như vậy, xin ngươi.”
Quân Kỳ Ngọc nóng vội, cưỡng ép ôm lấy Tống Lễ Khanh, một nụ hôn rơi xuống môi Tống Lễ Khanh. Tống Lễ Khanh đẩy hắn cũng được, đánh hắn cũng được, Quân Kỳ Ngọc vẫn không nhúc nhích, dùng hai tay cởi y sam của y, Tống Lễ Khanh tái mặt, nhưng Quân Kỳ Ngọc đã cởi áo y tới đầu vai.
“Quân Kỳ Ngọc! Ngươi tên khốn kiếp này……”
Hai mắt Tống Lễ Khanh ngấn lệ, trong lúc sốt ruột nước mắt không khống chế được trào ra.
“Lễ Khanh, ta không tin ngươi có thể dễ dàng quên ta như vậy, không còn chút xíu cảm giác nào với ta……”
Quân Kỳ Ngọc hôn lên cần cổ mịn màng, dùng hai tay vuốt ve làn da trơn nhẵn của y.
Tống Lễ Khanh vốn không nhìn thấy, cho nên xúc cảm trên cơ thể được phóng đại lên gấp nhiều lần, theo giác quan, cả người y bị hơi thở của Quân Kỳ Ngọc bao lấy, không chút kiêng nể mà xâm phạm.
Lý trí Tống Lễ Khanh bị đánh tan tác, y cảm giác nhiệt độ cơ thể Quân Kỳ Ngọc như đang truyền sang mình, cả người ấm áp.
Thân thể không biết nói dối, loại cảm giác này thật thoải mái, như là nằm trong nước ấm, cả người đều thả lỏng.
Nhưng trái tim Tống Lễ Khanh càng ngày càng lạnh…… Càng ngày càng lạnh……
Đồng tử y mất tiêu cự, tán loạn nhìn về phía bầu trời đêm vô tận.
Quân Kỳ Ngọc chạm đến thứ hắn muốn chứng minh.
“Lễ Khanh, ngươi còn nói ngươi không có cảm giác với ta, ngươi rõ ràng cũng muốn, không phải sao?”
Quân Kỳ Ngọc hưng phấn nói với y.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Quân Kỳ Ngọc mới phát hiện đôi mắt Tống Lễ Khanh chìm trong bóng tối, ở đó có một sự tuyệt vọng sâu không đáy.
Tống Lễ Khanh nước mắt lăn dài trên má, nhưng y không khóc, cho nên những giọt nước mắt kia tỏ ra bất lực cô độc lại mát lạnh.
Lòng Quân Kỳ Ngọc đau nhói, không dám làm bậy nữa.
Tống Lễ Khanh mới chậm rãi mở miệng: “Tiếp tục đi chứ? Tại sao lại dừng lại?”
Quân Kỳ Ngọc cúi đầu, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn mạnh mẽ muốn chứng minh cơ thể Tống Lễ Khanh có cảm giác với mình, nhưng lại dùng cách mà Tống Lễ Khanh không thích.
“Ta chỉ là vội vã muốn chứng minh, ngươi còn yêu ta……”
Quân Kỳ Ngọc không tự tin vào lời nói của mình, vì thế giọng càng ngày càng nhỏ.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi xem ta là ai?” Trên mặt Tống Lễ Khanh lộ vẻ giễu cợt lạnh lùng, “Một người phóng túng, ngươi muốn, liền có thể tùy tiện ngủ sao?”
“Ta không có!” Quân Kỳ Ngọc vội vàng phủ nhận, “Ta tuyệt đối chưa từng nghĩ như vậy!”
Tống Lễ Khanh thu quần áo của mình, buộc từng nút áo một.
“Ngươi ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đó, ai cũng có thể làm chồng, xem ai cũng giống như ngươi chắc? Ta có muốn cũng chỉ để dành cho người ta yêu, Quân Kỳ Ngọc, ngươi hiện tại không xứng!”
Quân Kỳ Ngọc bị mắng có chút ngốc, hắn chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ bị người ta nói là “Ai cũng có thể làm chồng”?
“Cái gì mà người ngươi yêu?” Quân Kỳ Ngọc chú ý đến câu này, “Ta không phải là người ngươi yêu sao? Lễ Khanh, ngươi từng nói cả đời này chỉ yêu mình ta, không rời xa ta. Ý ngươi là Bùi Tinh Húc? Không thể nào, ngươi và hắn gặp dịp thì chơi, cố ý chọc tức ta, ngươi tưởng ta không nhìn ra sao?”
Tống Lễ Khanh nhớ tới lời ban ngày Bùi Tinh Húc nói với y.
Vốn dĩ Tống Lễ Khanh còn đang do dự, y không thể dành trăm phần trăm sự thật lòng cho Bùi Tinh Húc, chỉ biết cô phụ tình yêu của hắn.
Nhưng y bị Quân Kỳ Ngọc chọc giận đến phát điên, trực tiếp liền buột miệng thốt ra.
“Ta không có gặp dịp thì chơi, hắn có thể dùng tuổi thọ của hắn cứu ta, đủ để thấy hắn thật lòng với ta, bây giờ ta đang độc thân, ta đã đồng ý thành hôn với hắn!”
Quân Kỳ Ngọc ngẩn người, vẫn không dám tin.
“Ngươi…… Ngươi lại đang lừa ta? Lễ Khanh, ngươi là vì cự tuyệt ta.”
“Vậy đại hôn hôm đó, ngươi tới uống rượu mừng là biết ta có lừa ngươi hay không.”
Tống Lễ Khanh lạnh lùng thốt ra những lời này, vừa là nói cho Quân Kỳ Ngọc nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.
Để có quyết tâm, phải ép mình một phen.
Tống Lễ Khanh yên lặng chờ đợi, y đoán trước Quân Kỳ Ngọc sẽ lại nổi điên, nhưng Quân Kỳ Ngọc đứng đó hồi lâu, không ngờ lại không nổi giận, cũng không có hành động gì quá khích.
“Lễ Khanh……”
Quân Kỳ Ngọc vừa gọi hai chữ này, một giọt nước mắt liền rơi xuống.
Tống Lễ Khanh nhíu mày, y lại nghe Quân Kỳ Ngọc nghẹn ngào nói.
“Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?”
Tống Lễ Khanh có chút không quen với việc Quân Kỳ Ngọc đột nhiên tỏ ra yếu thế, y vẫn lạnh lùng trả lời.
“Câu này ngươi nên tự hỏi chính bản thân mình.”
“Ngươi…… Không cần ta, mặc kệ ta sao?” Quân Kỳ Ngọc thấp giọng nói, “Không có ngươi, trên đời này không còn mấy người thật lòng đối với ta nữa, Lễ Khanh.”
Tống Lễ Khanh không dính chiêu này của hắn.
“Ngươi là Thái tử điện hạ, được vạn người yêu mến, có gì mà đáng tự thương hại?”
“Ngoại trừ phụ hoàng và cha ra, trên đời này không có người nào thật sự tốt với ta. Những đại thần và cung nhân kia nịnh nọt ta là để lấy lợi từ ta, những hậu duệ vương công quý tộc, chỉ mong Thái tử duy nhất là ta chết, không người nối nghiệp, bọn họ nhân cơ hội gây sóng gió, càng miễn bàn đến tên Hồ Nô Nhi đáng chết kia! Lễ Khanh, chỉ có một mình ngươi là lo nghĩ cho ta, thật lòng muốn ta trở thành một Thái tử tốt, sau này trở thành một vị minh quân. Ngươi luôn ràng buộc ta, nói lời chọc ta phiền chán, mấy tháng nay ta mới suy nghĩ lại, lời thật lòng thì sẽ khó nghe. Lễ Khanh, ta mới tự hối cải, trăm cay nghìn đắng tìm ngươi về, ngươi thật sự muốn bỏ ta đi sao?”
Quân Kỳ Ngọc thế mà lại có một ngày tự xét lại.
Tống Lễ Khanh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Y là người hiểu tính tình của Quân Kỳ Ngọc nhất, hắn kiêu ngạo như thế nào chứ, khiến hắn phải tự kiểm điểm lại mình như vậy đúng là chuyện lạ trên đời.
“Ai lại giẫm lên vết xe đổ, ngã hai lần trên cùng một người chứ? Ngươi tổn thương trái tim của ta, lại theo ta nói ngươi lãng tử quay đầu? Quân Kỳ Ngọc, ngươi quá tự cao rồi.”
“Không phải giẫm lên vết xe đổ!” Quân Kỳ Ngọc nôn nóng nói, “Ta thật sự khác rồi, Lễ Khanh, ngươi cho ta thêm một cơ hội nữa! Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!”
“Không cần.”
Tống Lễ Khanh lắc đầu.
“Lễ Khanh!”
Quân Kỳ Ngọc gầm nhẹ một tiếng, tiếng hít thở nặng nề
“Ngươi đừng ép ta…… Ép ta nóng lên, chuyện gì ta cũng làm được!”
“Ồ.”
Tống Lễ Khanh lạnh nhạt đáp một tiếng.
“Ồ……?”
Quân Kỳ Ngọc vội vàng thiếu kiên nhẫn nói một tràng, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, kết quả nhận được một chữ: Ồ.
Quân Kỳ Ngọc không nghĩ ra còn từ nào lạnh nhạt hơn từ này nữa.
“Ta sẽ không để ngươi thành hôn với Bùi Tinh Húc! Thật sự, chuyện gì ta cũng có thể làm được!”
Quân Kỳ Ngọc nói ẩu nói tả, nhưng đến tai Tống Lễ Khanh, giống như là bất lực hơn.
Kỳ thật, Quân Kỳ Ngọc đích xác có quyền thế, nếu hắn muốn cưỡng ép bắt Tống Lễ Khanh trở về, cũng chưa chắc là không làm được.
Nhưng bây giờ hắn có điểm yếu, có điểm yếu thì có lo ngại.
Tống Lễ Khanh chính là điểm yếu của hắn.
“Nói xong chưa? Nói xong thì cút, ta mệt rồi.”
Tống Lễ Thanh lấy chăn trùm kín người, bọc mình kín mít, bằng không gió thổi qua, y lại dễ dàng bị cảm lạnh.
Cơ thể y còn nóng, bị Quân Kỳ Ngọc ôm tới xoa lui nóng.
Giờ đối với y mà nói, Quân Kỳ Ngọc chỉ có giá trị như một bình sưởi ấm.
“Lễ Khanh……” Quân Kỳ Ngọc từ sau lưng gọi y.
“Đừng gọi ta bằng cái tên đó.” Tống Lễ Khanh quay lưng về phía hắn, đáp lại một câu, “Ngươi trở về Cảnh Quốc đi, làm Thái tử anh minh hay là hôn quân cũng đừng tới thông báo cho ta.”
Quân Kỳ Ngọc siết chặt nắm đấm, trên trán nổi lên gân xanh.
“Ta không về.” Quân Kỳ Ngọc như đinh đóng cột nói, “Muốn về thì hai chúng ta cùng nhau trở về.”
Tống Lễ Khanh không trả lời nữa.
Quân Kỳ Ngọc ngồi đợi một lúc, “Lễ Khanh, ngươi nói lòng ngươi đã lạnh, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc làm thế nào để sưởi ấm lại không? Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ làm.”
Mặc dù Tống Lễ Khanh quấn chăn kín mít, cả người thu nhỏ, Quân Kỳ Ngọc vẫn nhìn y từ phía sau.
“Ta sẽ tiếp tục chờ, Lễ Khanh, chờ ngươi hồi tâm chuyển ý.”