Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi
***
“Lễ Khanh.”
“Lễ Khanh.”
“Lễ Khanh…”
Tống Lễ Khanh tỉnh dậy sau giấc mộng, nhẹ nhàng mở mắt ra, trong lòng tĩnh lặng.
Cả đêm qua, y không mơ thấy Quân Kỳ Ngọc.
Cuối cùng, y cũng không còn mơ thấy Quân Kỳ Ngọc nữa.
Mặc dù có chút trống rỗng, nhưng còn tốt hơn là một đêm ác mộng.
“Lễ Khanh, đã giữa trưa rồi.”
Là giọng nói nhẹ nhàng của Bùi Tinh Húc.
“Ừm……”
Tống Lễ Khanh xoay người, phát ra âm mũi lười biếng.
“Ta còn muốn ngủ thêm một lát.”
Bùi Tinh Húc nhéo cái mũi nhỏ của y.
“Hôm nay trời rất đẹp, để ta dẫn ngươi ra ngoài phơi nắng.”
“Có thể không đi không… Ở trong chăn ấm hơn gió bên ngoài.”
Bùi Tinh Húc hiểu ý mỉm cười, hiếm khi nào Tống Lễ Khanh lười biếng, điều đó đồng nghĩa là y thả lỏng khi ở bên cạnh mình.
“Nửa canh giờ.”
“Một canh giờ.” Tống Lễ Khanh mặc cả.
“Nửa canh giờ, ngủ nhiều sẽ đau đầu.”
Bùi Tinh Húc đợi trong phòng ngủ nửa canh giờ, Tống Lễ Khanh mới uể oải đứng dậy, khoác một chiếc áo choàng nhung dày.
“Có nặng không?”
Bùi Tinh Húc vuốt phẳng cổ áo lông chồn cho y, khi mặc trên thân hình gầy gò của Tống Lễ Khanh trông cũng không hề cồng kềnh, nhưng khuôn mặt của Tống Lễ Khanh lại nhỏ, thiếu đi chút khí chất lạnh lùng, nhìn nhỏ nhắn đáng yêu.
“Không sao, không nặng.”
Tống Lễ Khanh vẫy vẫy hai tay áo, đây là lần đầu tiên y mặc nhiều như vậy, mùa đông ở kinh thành Cảnh Quốc mặc dù lạnh, nhưng cũng không lạnh như vậy, nơi này cứ ra khỏi cửa là lạnh thấu xương.
“Tinh Húc, ngươi nhìn sắc mặt của ta, có phải tốt hơn trước nhiều không? Mấy ngày nay ta cảm thấy tinh thần không tệ.”
Tống Lễ Khanh xoa xoa mặt mình, làm gương mặt nóng lên, trông hồng hào hơn.
Bùi Tinh Húc nhìn làn da trắng nõn của y, nhưng sắc môi y lại càng ngày càng nhạt, chứng tỏ y không có chuyển biến tốt hơn.
“Sao ngươi không nói lời nào?” Tống Lễ Khanh hỏi, “Bây giờ ta rất xấu sao?”
Bùi Tinh Húc tiếp lời nói: “Sao thế được? Trông ngươi khá hơn nhiều rồi…Đi thôi.”
“Còn có Quan Sinh, đừng quên nó, chúng ta dẫn nó ra ngoài hít thở không khí.”
Tống Lễ Khanh luôn có loại cảm giác nương tựa vào Quan Sinh.
Mặc dù đứa bé không biết nói chuyện, không biết đi, cũng không mang lại lợi ích gì cho y, nhưng họ đã từng nằm trong cùng một quan tài, nó còn lẻ loi một mình, kiên cường sống sót, cực kỳ giống y trước kia.
“Không quên, ta bảo nhũ mẫu bế nó lên xe ngựa trước rồi, trong buồng xe ấm áp.”
“Ừm!”
Hắn luôn ân cần chu đáo như vậy, biết y cần gì, Tống Lễ Khanh ở bên cạnh hắn, Bùi Tinh Húc luôn cân nhắc suy xét mọi thứ trước cả y.
Trên xe ngựa đã được sưởi ấm bằng bếp than hồng từ lâu, mùa đông ở Lâu Lan khá dài, xe ngựa của bọn họ được thiết kế kỳ công, có thể hút khói từ bếp than ra bên ngoài, không để trong buồng xe bị bí bách.
Một đường đi đến ngoại ô, Tống Lễ Khanh vừa xuống ngựa đã nghe thấy rất nhiều tiếng cười nói.
“Đây là nơi nào? Có nhiều người không?”
“Chúng ta đang ở trên sông đào.” Bùi Tinh Húc trả lời.
“Trên sông? !” Tống Lễ Khanh kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, ngươi nghe xem, có trẻ con chơi trên băng, còn có người đục băng để câu cá mùa đông.” Bùi Tinh Húc miêu tả hình ảnh cho y.
“Sông đóng băng có dày không? Vào mùa đông, sông ở kinh thành Cảnh Quốc cũng đóng băng, nhưng đôi khi băng quá mỏng, thường có người dẫm nứt rồi rơi vào trong. Hồi còn nhỏ Quân Kỳ Ngọc cũng bị ngã xuống, hắn kéo ta đến hồ Đại Viên chơi, ta không chơi, ở trên bờ nhìn hắn xoay người mấy vòng, sau đó rơi xuống hố băng không bò lên được, ta sợ đến mức vừa khóc vừa kêu cứu mạng. Sau khi được vớt lên, hắn còn lấy oán báo ân mắng ta là đồ nhát gan, nói hắn chẳng sợ gì cả, nhưng thực ra ta thấy hắn run như cầy sấy, chỉ là hắn sĩ diện hão mà thôi hahaha.”
Bùi Tinh Húc quay sang nhìn Tống Lễ Khanh, cùng vui vẻ với y.
Nước da của Tống Lễ Khanh trắng nõn, dưới ánh mặt trời mùa đông, dường như dung hòa với băng tuyết xung quanh.
“Tinh Húc.” Mắt Tống Lễ Khanh tối lại, “Từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, ta chưa từng bao giờ ra ngoài chơi. Ta phải làm bài tập, học kinh thư. Chỉ buông sách ra ngoài chơi khi bị Quân Kỳ Ngọc cưỡng ép kéo đi. Có thể nói, niềm vui thời thơ ấu của ta đều do Quân Kỳ Ngọc ban cho, ngươi…”
“Ta không ngại.” Bùi Tinh Húc dành nói, “Ngươi càng thản nhiên nói về hắn, càng chứng tỏ ngươi đang dần buông bỏ hắn.”
Trái tim của Tống Lễ Khanh như tan ra, ngay cả trong băng tuyết ngập trời, y cũng không thấy lạnh.
“Ngươi thật sự không để tâm sao?”
Tống Lễ Khanh khịt mũi.
“Đương nhiên, ngươi chỉ yêu hắn khi còn bé, sau này ta nhất định sẽ khiến ngươi yêu ta cả đời.”
“Ngươi. . . ” Tống Lễ Khanh nhéo cánh tay của hắn, “Có phải trước kia ngươi từng thích ai rồi không?”
“Khụ khụ.” Bùi Tinh Húc cố ý hỏi, “Sao ngươi lại nói vậy?”
“Ngươi mở miệng toàn là lời ngon tiếng ngọt, buột miệng nói ra, không phải là quen tay hay việc hay sao?”
Tống Lễ Khanh cười rộ lên.
“Ha…” Bùi Tinh Húc ghé vào lỗ tai y nói: “Bởi vì là lời xuất phát từ trong lòng, cho nên xuất khẩu thành văn thôi.”
“Vậy ngươi đúng là tình thánh trời sinh rồi.” Tống Lễ Khanh hớn hở đề nghị, “Hay ngươi viết những lời này thành sách, sau dạy lại cho hậu nhân cách làm người khác vui vẻ đi.”
“Không thể làm thi thánh, thư thánh, họa thánh thì làm tình thánh? Cũng xem như là nhân vật nổi tiếng trong sử sách.” Bùi Tinh Húc tấm tắc hai tiếng, rất hài lòng.
Tống Lễ Khanh mím môi nói: “Ngươi đừng nói nữa, Quan Sinh còn nhỏ như vậy, sẽ học xấu.”
Hai người ôm bụng cười, hơi thở sương trắng hòa vào nhau.
Tống Lễ Khanh vốn định nắm lấy cổ tay Bùi Tinh Húc, nhưng y đã hạ thấp xuống, nắm lấy bàn tay của hắn.
Cả người Bùi Tinh Húc nhất thời cứng đờ, đây là lần đầu tiên Tống Lễ Khanh chủ động nắm tay hắn, hắn âm thầm trở tay, nắm chặt lấy tay Tống Lễ Khanh.
“Tinh Húc.” Tống Lễ Khanh đột nhiên hỏi, “Ngươi nói, chúng ta chọn ngày nào để tổ chức lễ thành hôn?”
“Hả?”
Bùi Tinh Húc bối rối trước câu hỏi của y.
“Ngươi nói…Ngày thành hôn?”
“Ừm.”
Bùi Tinh Húc trên mặt nở nụ cười, nhưng lại không dám tin, trong lúc mừng như điên, mở miệng mấy lần cũng không biết nên nói gì.
“Ngày thành hôn… Ngày thành hôn…” Bùi Tinh Húc xác nhận lần nữa, “Lễ Khanh, ngươi đồng ý với ta sao?”
“Phải.”
Lúc này, đầu óc Tống Lễ Khanh vô cùng tỉnh táo.
Không phải y nhất thời kích động, cũng không phải vì trả thù Quân Kỳ Ngọc.
Chẳng qua là y cảm thấy Bùi Tinh Húc rất tốt, đáng để giao phó.
“A… để ta bình tĩnh lại.” Bùi Tinh Húc có chút lúng túng, “Ngày thành hôn, à, ngày thành hôn, theo phong tục của Trung Nguyên, không phải cha mẹ sẽ nhờ người mai mối tới dạm hỏi trước, tam thư lục lễ*, rồi mới chọn ngày lành tháng tốt sao??”
(*) Tam thư lục lễ – 三书六礼: trong hôn lễ truyền thống của người Trung Hoa, nam nữ thành thân cần phải có đủ tam thư lục lễ. Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư chỉ văn thư (giấy tờ) trong quá trình lễ sính (kết thân). Lục lễ gồm Nạp thái, Vấn danh, Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kỳ, Thân nghênh, chỉ các thủ tục cầu thân, từ khi làm mối đến khi nghênh thú.
“Không cần phiền phức như vậy.” Tống Lễ Khanh cười nói “Càng nhanh càng tốt.”
Niềm vui lớn ập đến, nhưng Bùi Tinh Húc lại cảm thấy đây như một giấc mơ, mà trong giấc mơ tuyệt vời đó, hắn có một linh cảm xấu.
“Ngươi thật sự không cần suy nghĩ lại sao?”
“Thời gian như thoi đưa, đã lãng phí quá lâu rồi?” Tống Lễ Khanh nghĩ một chút nói: “Sắp cuối năm rồi, ngươi khẳng định sẽ rất bận, vậy thì, chờ qua năm mới đi, qua năm mới chúng ta thành hôn.”
“Được.”
Bùi Tinh Húc không do dự nữa, có lẽ là do hắn suy nghĩ quá nhiều, lo được lo mất trước những điều suôn sẻ.
Bùi Tinh Húc quay người, một tay ôm Quan Sinh, tay kia ôm vai Tống Lễ Khanh, cúi đầu xuống.
Tống Lễ Khanh sững người một lúc khi nghe thấy hơi thở ngày càng gần của hắn.
Y nhẹ nhàng hít một hơi, ngẩng đầu lên, chạm môi với Bùi Tinh Húc.
Nụ hôn của Bùi Tinh Húc rất nhẹ nhàng và nghiêm túc.
Nhưng Tống Lễ Khanh không biết vì sao, môi của y rất thô.
Thô đến nỗi không động đậy được, đến cả đáp lại cũng không làm được.
Rõ ràng tình yêu của Bùi Tinh Húc rất mãnh liệt, hắn dịu dàng ân cần động lòng người, rõ ràng mình đã hạ quyết tâm quên Quân Kỳ Ngọc, tại sao vẫn không cách nào tiếp nhận một người khác chứ?
Bùi Tinh Húc mới là người y nên yêu.
Tống Lễ Khanh cố gắng thuyết phục mình, nhưng càng nghĩ càng loạn, trong lòng như bị dội nước đắng, thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Bùi Tinh Húc nhận ra sự cứng ngắc của y, rời khỏi môi y.
“Lễ Khanh.”
Bùi Tinh Húc muốn nói chuyện, nhưng Tống Lễ Khanh đột nhiên vòng tay qua cổ Bùi Tinh Húc, hôn lên môi hắn, y dùng tất cả sự nhiệt tình mà y muốn, thậm chí sử dụng cả kỹ năng hôn ít ỏi của mình, nhưng động tác của y không quá tinh tế, giống như đang nóng nảy phát tiết.
Tống Lễ Khanh hận chính mình.
Y hận tình cảm không thể lừa dối của mình, hận bản thân hành động theo cảm tính, hết lần này đến lần khác không quên được Quân Kỳ Ngọc, lý trí đến đâu cũng vô ích.
“Ta yêu ngươi… Yêu ngươi… hức… hức—”
Tống Lễ Khanh òa khóc, đầu vai y run lên, tiếng khóc đầy kiềm chế và bi thương.
“Xin lỗi… Tinh Húc, ta đã cố gắng hết sức, ta thật sự đã cố gắng hết sức….Cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định sẽ hoàn toàn quên đi hắn…”
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tống Lễ Khanh, Bùi Tinh Húc càng đau lòng hơn, hắn dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi bên môi Tống Lễ Khanh.
“Ta biết, để không yêu một người khó như thế nào, Lễ Khanh, ngươi không sai, ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi với ta.”
Bùi Tinh Húc càng dịu dàng, Tống Lễ Khanh càng cảm thấy áy náy.
“Lễ Khanh!”
Giọng nói của Bùi Tinh Húc đột nhiên thay đổi, vì hắn nhìn thấy máu đỏ tươi chảy ra từ mũi Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, y cảm thấy khó thở, hô hấp không thông, trong miệng cũng nồng nặc mùi máu.
Y đưa ngón tay chạm vào môi, máu chảy đến bên môi.
“Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.”
Tống Lễ Khanh mỉm cười lau mũi.
Y đã quá mệt mỏi với căn bệnh huyết kiệt này rồi, muốn chết thì chết đi, y không sợ! Nhưng nó lại cứ đề y sống tạm bợ, tra tấn y nửa sống nửa chết, khiến y sống như một gánh nặng, một phiền phức!
Còn thường chảy máu, nhắc nhở y thời gian không còn nhiều, nhắc nhở y không có tư cách để yêu bất cứ ai.
“Lễ Khanh, ngươi đừng động…”
Bùi Tinh Húc lớn tiếng gọi người hầu, giao Quan Sinh cho người khác, bế ngang Tống Lễ Khanh lên.
“Đừng làm ầm ĩ, Tinh Húc, trái lại ta muốn nhìn xem, chảy máu bao nhiêu lần mới có thể chết.”
“Không được nói bậy!”
Đôi mắt Bùi Tinh Húc đỏ hoe, hắn ôm Tống Lễ Khanh trong vòng tay chạy về phía xe ngựa.
Nhưng một con ngựa màu đỏ thẫm xuất hiện trên mặt băng, lao nhanh về phía hắn, chặn Bùi Tinh Húc lại.
Quân Kỳ Ngọc nhảy xuống ngựa, xanh mặt cướp lấy Tống Lễ Khanh, ôm vào trong lòng.
“Quân Kỳ Ngọc!”
Ngay khi Bùi Tinh Húc định nói, thanh đao bên hông Quân Kỳ Ngọc đã rời khỏi vỏ, chỉ vào chóp mũi hắn.
“Đứng yên đó, ai dám đến gần ta giết kẻ đó.”
Quân Kỳ Ngọc không hề gầm lên, giọng hắn đều đều, nhưng bên trong ẩn chứa đầy hung bạo, còn dữ dội hơn cả cuồng phong Tây Bắc.