Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi
***
Hôm sau, Tống Lễ Khanh mở mắt ra, thấy một mảnh ánh sáng mơ hồ, y đưa ngón tay lên trước mắt, cảm nhận ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối.
“Lễ Khanh, ngươi đỡ hơn chưa?”
Là Bùi Tinh Húc, giọng của hắn ôn nhuận nhu hòa, luôn có thể xoa dịu buồn bã và mất mát của Tống Lễ Khanh, trong khi giọng của Quân Kỳ Ngọc thì êm dịu trầm lắng, mang theo sức hút khó kháng cự.
Tống Lễ Khanh gật đầu: “Ừm, ta có thể nhìn được một chút ánh sáng.”
“Có thể nhìn thấy ta không?” Bùi Tinh Húc hỏi.
Tống Lễ Khanh nhìn phía Bùi Tinh Húc.
Tống Lễ Khanh cười nói: “Là một bóng đen.”
“Có chuyển biến tốt là được, ngươi sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
Bùi Tinh Húc ngồi xuống, nắm lấy tay y.
Trên mặt Tống Lễ Khanh hiện lên nét vui mừng, có lẽ một ngày nào đó y thật sự có thể nhìn thấy mọi thứ.
Cơ thể Tống Lễ Khanh rất lạnh, nhất là trong mùa đông khắc nghiệt này, tay của y lúc nào cũng lạnh như băng, mặc dù Bùi Tinh Húc đỡ hơn y một chút, nhưng cũng không ấm áp bao nhiêu.
“Tay ngươi cũng rất lạnh.” Tống Lễ Khanh nói.
“Ta mới từ bên ngoài vào, tay chưa ấm ngay được.” Bùi Tinh Húc nói cho y biết hôm nay hắn đã gặp những gì, “Sáng nay tuyết lại rơi, sông hào đều đã bị đóng băng ba thước.”
“Có hoa mai không?” Tống Lễ Khanh hỏi.
“Không có, hoa mai thích ẩm ướt, ở nơi khô cằn lạnh giá của chúng ta rất hiếm khi nhìn thấy chúng.” Bùi Tinh Húc dừng một chút lại nói, “Nhưng đợi đến tháng tư năm sau, ta sẽ dẫn ngươi đến Hạnh Hoa Cốc, hoa hạnh phủ khắp núi đồi, không thua gì hoa mai đâu.”
“Được.”
Hai người rơi vào trầm mặc, chậu than trong phòng tí tách, bắn ra tia lửa.
“Thật đẹp.” Tống Lễ Khanh yên bình nói, “Ta thích Lâu Lan, ở đây không nhiều người lắm, không giống như Cảnh Quốc, khắp nơi đều là người, tìm không thấy nơi nào yên tĩnh.”
Bùi Tinh Húc buột miệng nói ra: “Ngươi thích thì ở lại đây đi!”
“Hả?” Tống Lễ Khanh cười yếu ớt nói, “Ta dự định ở lại một thời gian.”
“Không, ý ta là, mặc kệ ngươi muốn báo đáp ân tình gì, ngày đó ta chần chờ là vì thấy trong lòng ngươi có quá nhiều gánh nặng, hôm nay ta lại nhắc tới, là bởi vì ta yêu ngươi……” Bùi Tinh Húc không hề do dự, quyết đoán nói, “Lễ Khanh, ngươi gả cho ta đi.”
Tống Lễ Khanh ngẩn ra: “Cái gì?”
Bùi Tinh Húc nghiêm túc nói: “Thành hôn với ta, làm vương hậu của ta, đời này chúng ta sống ở Lâu Lan, không tranh với đời, nuôi nấng Quan Sinh lớn lên thành người.”
Tống Lễ Khanh không nói gì.
Cuộc sống này khiến tâm y có chút lay động.
Nhưng chuyện cũ còn rành rành trước mắt, thật ra y chưa hề chuẩn bị đón một tình yêu mới.
Y cùng Bùi Tinh Húc, đó là tình yêu hay là sự biết ơn? Là hai người yêu mến lẫn nhau? Hay chỉ là bạn bè cùng chung cảnh ngộ?
Tống Lễ Khanh nghĩ không ra.
Khi y ở bên Quân Kỳ Ngọc, y dành tất cả sự yêu thương của mình một cách vội vã và non nớt, không những không làm Quân Kỳ Ngọc hài lòng, mà chính mình cũng đầy rẫy vết thương.
Cho nên Tống Lễ Khanh chỉ có thể trở nên cẩn thận, không dám liều lĩnh quyết định yêu ai đó giống như trước kia.
Thật lâu sau, Tống Lễ Khanh mới chậm rãi nói: “Tinh Húc, lúc trước ta từng nói, ta sẽ không thể yêu ngươi như khi ta yêu Quân Kỳ Ngọc, ngươi còn nhớ không?”
“Nhớ, ta nhớ rõ.” Bùi Tinh Húc kiên trì nói, “Nhưng ta không để tâm.”
Tống Lễ Khanh hơi hé môi, trong lòng mềm nhũn.
Không ai có thể không rung động trước sự xuất hiện của một người yêu thương mình hết mực như vậy.
“Ngươi không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?” Tống Lễ Khanh hỏi hắn, “Nhất là đối với ngươi.”
Bùi Tinh Húc phủ nhận: “Ngươi biết không? Gặp được ngươi là may mắn của ta, vậy thì có gì tàn nhẫn chứ?”
“Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng sự thật thì đáng buồn.” Tống Lễ Khanh ảm đạm nói, “Lòng người là khó lừa dối nhất, ngoài miệng có thể nói không yêu, đầu óc cũng không nghĩ tới, nhưng trái tim vĩnh viễn đều nhớ rõ, đã trao bao nhiêu yêu thương, đã chịu bao nhiêu tổn thương, nó đều nhớ rõ ràng, như một trang giấy chỉ có thể vẽ một lần, vẽ lần thứ hai, thì không phải là vẽ nữa, nó luôn cẩu thả, sơ sài, không trọn vẹn…… Tình cảm của ngươi là trong sáng không chút tì vết, còn ta…… Ta không xứng.”
Bàn tay Bùi Tinh Húc siết chặt hơn một chút.
Hắn đau lòng thay Tống Lễ Khanh, y luôn là người suy nghĩ cho người khác chứ không bao giờ nghĩ cho mình.
“Ta không thúc giục ngươi, Lễ Khanh, ngươi suy nghĩ kỹ lại rồi hãy cho ta câu trả lời.”
……
Màn đêm buông xuống, Tống Lễ Khanh còn đang nghĩ về chuyện này, không thể ngủ được.
Cửa phòng có tiếng mở ra nhẹ nhàng, Tống Lễ Khanh tưởng bị gió thổi mở ra, nên đứng dậy sờ soạng muốn đi đóng lại, mới vừa đi hai bước, đã va vào một lồng ngực rộng lớn.
Tống Lễ Khanh giật mình ngã ra sau, lại bị đối phương ôm vào lòng.
Có mùi rượu phả vào mặt y.
“Lễ Khanh……”
Quân Kỳ Ngọc ôm lấy y, đầu hắn yếu ớt rũ xuống, mặt vùi trên vai y.
Tống Lễ Khanh vẫn còn hoảng hốt, y đẩy Quân Kỳ Ngọc ra, nhưng thân người hắn cao to, vạm vỡ, bộ dạng say như chết này càng khiến Tống Lễ Khanh thiếu chút nữa chống đỡ không được.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi nháo cái gì?”
“Ta tới ngủ với ngươi.” Quân Kỳ Ngọc nấc lên nói, “Tây Bắc ban đêm rất lạnh, ta…… Năm đầu tiên ta tới đây, tay và mặt đều khô nứt, ngươi rất sợ lạnh đúng không? Ta tới làm ấm giường cho ngươi……”
“Ta không cần!”
“Ngươi cần.”
Quân Kỳ Ngọc bá đạo nói xong, trực tiếp bế Tống Lễ Khanh lên.
Chỉ là bản thân hắn say mèm, lảo đảo đi đến bên giường, cùng Tống Lễ Khanh cả hai nằm nhoài lên trên.
Tống Lễ Khanh cả người phát run, ngoại trừ lạnh ra, chủ yếu là do bị chọc tức.
Miệng Quân Kỳ Ngọc trong cơn say nói năng mơ hồ, một bên kéo chăn lên, đắp lên cả người bọn họ, sau đó lại cởi áo khoác mình ra, ôm chặt lấy Tống Lễ Khanh.
Một luồng hơi ấm mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể, Quân Kỳ Ngọc như một mặt trời nhỏ, nhiệt độ trên người hắn cao hơn Tống Lễ Khanh một chút.
Có lẽ là do uống rượu, mặt Quân Kỳ Ngọc cũng nóng bừng, liên tục cọ vào mặt Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh thừa nhận, Quân Kỳ Ngọc khỏe hơn y rất nhiều, hắn tới Tây Vực khi chưa đầy mười tuổi, vậy mà có thể chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt thế này, nếu là Tống Lễ Khanh, y thật sự không làm được.
Lúc y ngủ, trong chăn đều lạnh lẽo.
Nếu không phải Bùi Tinh Húc bảo người hầu cứ mỗi canh giờ thay cho y một bình sưởi, y thật sự không chống nổi đêm dài rét lạnh.
“Còn…… Còn lạnh không?”
Quân Kỳ Ngọc hỏi, chân hắn gác lên người Tống Lễ Khanh, gần như nửa người bao phủ lấy Tống Lễ Khanh, sau đó lại kéo tay y nhét vào trong ngực hắn.
Da của Quân Kỳ Ngọc ấm áp lạ thường, đôi tay lạnh cóng của Tống Lễ Khanh dán lên, so với bình sưởi ấm còn có hiệu quả hơn.
“Lễ Khanh…… Tay ngươi tê cóng hết rồi, sức khỏe ngươi lại không tốt, ta bồi ngươi ngủ, ngày ngày sưởi ấm tay cho ngươi……”
Quân Kỳ Ngọc nắm tay y xoa xoa, trên tay Tống Lễ Khanh tê lạnh đau nhức đột nhiên cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
“Quân Kỳ Ngọc ngươi đừng giả điên giả dại với ta! Ngươi thực chất không có uống say.”
Tống Lễ Khanh lạnh lùng vạch trần hắn.
“Ngươi cút cho ta.”
Quân Kỳ Ngọc bị y mắng như vậy, quả nhiên động tác có ngừng một chút.
“Ngươi quá hiểu ta, ta không lừa được ngươi……”
Giọng nói của Quân Kỳ Ngọc không còn vẻ say mèm như trước, mềm mại hơn trước kia rất nhiều.
Giống như người đã trải qua vô số tổn thương.
“Ngươi mau cút đi, nếu không ta gọi thủ vệ kéo ngươi ra ngoài!”
Quân Kỳ Ngọc ồm ồm nói: “Thủ vệ bên ngoài đã bị ta đánh ngất rồi.”
Tống Lễ Khanh giận đến thở không thông, Quân Kỳ Ngọc vẫn thích dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện, có thể không dùng não là không dùng não!
Nhưng thật sự sức lực vẫn có hiệu quả hơn.
“Thị vệ tuần tra nhất định sẽ nghe được!” Tống Lễ Khanh uy hiếp hắn.
“Đợi một chút! Lễ Khanh! Ngươi nghe ta nói……”
Quân Kỳ Ngọc luống cuống, sốt ruột hoảng hốt giải thích.
“Ba. ”
“Ta không làm gì cả, ta chỉ muốn làm ấm giường cho ngươi thôi.”
“Hai.”
“Thật mà, ngươi coi ta như cái bình sưởi ấm được không?”
“Một.”
Tống Lễ Khanh hết chịu nổi hắn rồi, há mồm chuẩn bị hét lớn.
Quân Kỳ Ngọc bất ngờ lật người đè lên, trực tiếp dùng môi chặn miệng Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh mở to hai mắt, tức giận đến choáng váng.
“Ngươi…… Ưm…… Cút……”
Tống Lễ Khanh bị lấp kín miệng, chỉ có thể nói ra những câu từ rời rạc, gương mặt cáu gắt.
Quân Kỳ Ngọc sao chịu buông tha, không quan tâm, cứ bất chấp hôn y, không cho y nói chuyện.
Tống Lễ Khanh không còn cách nào khác, tay đấm chân đá vùng vẫy với Quân Kỳ Ngọc.
Nhưng y vốn dĩ không có nhiều sức lực, Quân Kỳ Ngọc chống cự lại mấy đòn đánh. Đánh hắn thì y càng đau hơn, còn Quân Kỳ Ngọc không chút sứt mẻ, hoàn toàn không chút ảnh hưởng.
Quân Kỳ Ngọc sợ y làm ra tiếng động lớn dẫn người đến, dùng hai chân kẹp lấy chân Tống Lễ Khanh, nắm lấy hai bàn tay đang đánh đấm bừa bãi của y, đan ngón tay vào nhau, giam chặt tay y lại.
Tống Lễ Khanh tuyệt vọng, y có thể làm gì bây giờ?
Sau một hồi náo loạn, sức lực của Tống Lễ Khanh cạn sạch, lúc này Quân Kỳ Ngọc càng dễ dàng chế ngự y.
Nhưng bị người khác đè xuống như vậy thật sự rất khó chịu, Tống Lễ Khanh toát mồ hôi lạnh, thở dốc không ngừng.
“Ha……”
Quân Kỳ Ngọc thấy y không giãy giụa nữa, hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy Tống Lễ Khanh không nhìn thấy hắn, nhưng Quân Kỳ Ngọc đã lâu không nhìn y gần như vậy, đôi mắt trong veo lạnh lùng này, cho đến bây giờ dù đang tức giận vẫn khiến hắn bị mê hoặc.
Quân Kỳ Ngọc kiềm chế không được cảm xúc của mình.
Hắn khẽ động, bắt đầu hôn lên.
Dù Tống Lễ Khanh có chống cự thế nào, Quân Kỳ Ngọc vẫn mạnh mẽ tách môi của y ra, sau đó đầu lưỡi thuận lợi mà tiến vào.
Trong khi Quân Kỳ Ngọc đắm chìm trong ái dục, cơn đau từ đầu lưỡi khiến hắn rốt cuộc cũng buông ra, hít lấy một ngụm khí với vẻ mặt dữ tợn.
“A ——”
Quân Kỳ Ngọc đau đến nỗi không nói được, hắn lại nuốt xuống, mới phát hiện đầu lưỡi đã bị cắn chảy máu, vị tanh ngọt của máu tràn trong khoang miệng.
“Lễ Khanh, ngươi cũng hạ được miệng.”
“Ngươi tưởng ta đang câu dẫn ngươi sao?!”
Tống Lễ Khanh tức giận vô cùng, ngực y phập phồng, ước gì có thể cắn đứt lưỡi Quân Kỳ Ngọc mới hạ hỏa nổi.
“Lễ Khanh……”
Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc nóng bỏng, trong lòng hắn thật sự có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này khi ôm lấy Tống Lễ Khanh, hắn chỉ có thể nói ra bốn chữ.
“Ta rất nhớ ngươi.”
Nói xong, Quân Kỳ Ngọc vùi đầu xuống, tất cả cảm xúc hắn kìm nén bấy lâu nay bị cơn đau khơi dậy, cả người bắt đầu nôn nóng.
Đây là người hắn nhớ nhung bấy lâu, bây giờ rốt cuộc cũng trở về trong vòng tay hắn.
Đôi mắt Quân Kỳ Ngọc trở nên ấm áp, bàn tay đặt lên chiếc cổ mảnh mai của Tống Lễ Khanh.
“Ta rất nhớ ngươi…… Lễ Khanh…… Ta rất nhớ ngươi……”