Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
“Tốt? Có cái gì tốt?”
Quân Kỳ Ngọc ở một tâm thế khác, nên đương nhiên không hiểu cảm nhận lúc này của Tống Lễ Khanh.
Quân Kỳ Ngọc ra lệnh nói: “Ngươi lại đây.”
Tống Lễ Khanh hơi cứng người, vô thức trở nên căng thẳng.
Giờ chỉ cần Quân Kỳ Ngọc gọi, phản ứng đầu tiên của y chính là sợ hãi.
Quân Kỳ Ngọc hỉ nộ vô thường, Tống Lễ Khanh không thể nào đoán trước được hắn lại định sẽ làm gì.
Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy vẻ mặt bồn chồn của y, nhướng mày.
“Ngươi sợ cái gì? Ta sẽ ăn thịt ngươi sao?”
Tống Lễ Khanh nghe theo, hai chân chạm đất, tứ chi bủn rủn vô lực, y yếu ớt đứng dậy, lúc đi đến trước mặt Quân Kỳ Ngọc, trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Quân Kỳ Ngọc nhìn y im lặng đứng ở một bên, rất không hài lòng với tính cách của Tống Lễ Khanh, nhàm chán chết đi được, trước đây còn khóc nháo ầm ĩ, giờ bí xị giống như quả bầu.
“Ngớ ra làm gì? Ngồi xuống.”
“Ngồi…… Sao?”
Tống Lễ Khanh có hơi thụ sủng nhược kinh, từ lúc y và Quân Kỳ Ngọc thành hôn đến nay, đừng nói ngồi gần chung một chỗ như bây giờ, ngay cả cơ hội sóng vai đi cùng nhau thôi cũng đếm trên đầu ngón tay.
Quân Kỳ Ngọc luôn tránh xa y.
Quân Kỳ Ngọc nhét bút lông vào tay Tống Lễ Khanh.
“Ngươi tới viết đi.”
Quân Kỳ Ngọc duỗi cặp chân dài, cầm chùm nho trên bàn, ngửa đầu cắn từng quả một, vỏ cũng không lột.
Tống Lễ Khanh nhìn lướt qua đống sổ con, đều là của đại thần trong triều trình lên hoàng đế.
“Kỳ Ngọc, đây là tấu chương, ta không thể viết.” Tống Lễ Khanh nói.
Quân Kỳ Ngọc nghiêng đầu nói: “Phụ hoàng bắt ta học phê duyệt tấu chương, nói là trước khi muốn thống trị thiên hạ thì phải hiểu chuyện thiên hạ trước, lúc ngươi thi cử không phải thi sách luận* sao? Vừa lúc có tác dụng.”
(*) Sách luận; nghị chương: thời phong kiến chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình.
“Nhưng hoàng thượng bảo ngươi học, để người khác làm thay, vậy không hay……”
Tống Lễ Khanh vừa nói được một nửa, Quân Kỳ Ngọc liền bất mãn ném chùm nho trở về đĩa trái cây.
“Nhưng cái gì mà nhưng?! Bây giờ quốc thái dân an, có chuyện gì được chứ? Cùng lắm là nơi nào đó ở Hoàng Hà lũ lụt, phương Nam xuất hiện nạn châu chấu, những đại thần kia tấu lên có thể giúp được gì? Còn không phải là muốn bạc, nói là cứu tế, toàn là giúp hầu bao bọn họ, ngươi cứ phê đi, viết qua loa lấy lệ là được.”
Yêu cầu của Quân Kỳ Ngọc, từ trước đến nay Tống Lễ Khanh chưa từng từ chối thành công bao giờ.
Giống như năm đó hắn bắt Tống Lễ Khanh làm bài tập thay hắn vậy.
“Kỳ Ngọc, chữ viết của chúng ta không giống nhau, hoàng thượng liếc mắt một cái là có thể nhận ra.”
“Vậy thì……”
Quân Kỳ Ngọc đang trên đường ngang ngõ tắt, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
“Vậy đi, ngươi viết ra giấy, lát nữa ta sẽ chép lại.”
Nói xong, Quân Kỳ Ngọc lại vứt qua một bên, trêu đùa thú nuôi con chuột cũng không giống con chuột mà bảo con thỏ cũng không phải của hắn.
Tống Lễ Khanh không còn cách nào khác, đành mở tấu chương đầu tiên ra.
Y nghĩ một lúc, nếu làm trái lời Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc sẽ chỉ càng ghét y hơn, nhưng y có thể đọc, Quân Kỳ Ngọc sẽ nghe thấy, trí nhớ hắn lại tốt, cũng không khác gì tự hắn phê duyệt cả.
Thế là Tống Lễ Khanh cố tình đọc to: “……Mười một cảng cá nông trang dọc vùng duyên hải tỉnh Giang Chiết bị cướp biển cướp bóc, dân chúng lầm than, cái này phê thế nào? Kỳ Ngọc……”
Quân Kỳ Ngọc quay đầu lại tùy tiện nói: “Không phải vùng duyên hải luôn có quân đội đóng giữ sao? Không bảo vệ tốt bá tánh là do bọn họ thất trách, từ Bình Hải tướng quân cho đến binh sĩ đều nên phạt, niệm tình chiến công cũ, để bọn lập công chuộc tội, giết một tên thủy tặc thưởng mười lượng bạc, không giới hạn, trọng thưởng xuống, ta không tin bọn họ còn ăn không ngồi rồi suốt ngày như bây giờ.”
Tống Lễ Khanh nhếch miệng cười, viết theo ý của hắn.
“Vậy thôn trấn nông trang bị phá hư thì sao?”
“Còn làm sao nữa? Triều đình trấn an, chi ngân sách chi ngân sách……”
“Chi bao nhiêu?” Tống Lễ Khanh tiện đà hỏi.
“Ừm…… Mười ngàn…… Không, tám ngàn lượng.”
“Tám ngàn lượng thôi sao? Có phải hơi ít không, ngươi nói còn có quan viên đứng giữa kiếm lời, tiền chia đến mỗi hộ cũng không còn nhiều lắm.”
Quân Kỳ Ngọc ngồi dậy, nói: “Ngươi không hiểu, con người từ trước đến này đều là nắm gạo khi đói thì thành ơn, gánh gạo khi đã đủ thì thành oán, cho nhiều quá, bọn họ thành ra an nhàn, ngược lại sẽ sinh ra thói quen lười nhác, lúc nào cũng trông cậy vào triều đình chi ngân sách, một ngày nào đó không cho nữa, nói không chừng bọn họ còn khởi nghĩa làm loạn. Với lại, ngươi tưởng cho thêm bạc, quan viên địa phương sẽ phát cho bọn họ nhiều hơn sao?”
Tống Lễ Khanh nhất thời không thể đánh giá hắn đúng hay sai, nhưng những gì Quân Kỳ Ngọc nói không phải không có lý, liền viết dựa theo ý hắn.
“Tấu chương tiếp theo nói……”
Tiểu Địch ở ngoài nhìn vào trong phòng.
Hai người thái tử điện hạ và thái tử phi ngồi cùng bàn, một người đọc, một người trả lời, hòa hợp vô cùng.
Ánh nến chập chờn, hai bóng người trông thật xứng đôi.
Tiểu Địch vui thay Tống Lễ Khanh, ngay cả bữa tối cũng cố ý truyền chậm một chút, không đi quấy rầy.
Mấy ngày liên tiếp, Quân Kỳ Ngọc đều dọn tấu chương đến trước mặt Tống Lễ Khanh, bảo y phê duyệt.
Cuối cùng Quân Kỳ Ngọc không trừng mắt với Tống Lễ Khanh nữa, nét mặt mang theo tươi cười.
“Rốt cuộc hôm nay phụ hoàng cũng khen ta rồi.”
Quân Kỳ Ngọc ngồi xuống, liền phấn khởi nói.
Thấy hắn vui vẻ, Tống Lễ Khanh cũng trộm cười.
Dù sao vẫn là tâm tính thiếu niên, bình thường xù lông, thỉnh thoảng vuốt một cái, liền làm hắn vui vẻ ra mặt.
“Khen ngươi cái gì?” Tống Lễ Khanh hỏi hắn.
“Khen ta đã biết xử lý chính sự, phê duyệt tấu chương đâu ra đấy, phần lớn không phải sửa lại, trực tiếp phát trả lại triều thần.” Quân Kỳ Ngọc cười ngoác miệng nói, “Ổng nói, có điều chữ hơi xấu một chút, ha ha.”
“Vậy thì ngươi luyện chữ nhiều hơn đi.” Tống Lễ Khanh rót cho hắn một ly trà.
“Luyện cái rắm, viết đẹp thì thế nào?” Quân Kỳ Ngọc uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Tống Lễ Khanh, “Ngươi đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, toàn xúi giục ta học này học kia.”
Hóa ra hắn biết, chỉ là không vạch trần mà thôi.
Tống Lễ Khanh gật đầu, tự nhiên cảm thấy ấm áp, cái gọi là hạnh phúc, có lẽ là như vậy.
“Ta chỉ là hy vọng……Sau này ngươi sẽ là một vị hoàng đế tốt.”
Ta hy vọng ngươi tất cả đều tốt.
Mặc dù ta không thể nhìn thấy ngày đó.
“Hừ, ta nhất định là một hoàng đế tốt.”
Quân Kỳ Ngọc trời sinh tự tin kiêu ngạo, không bao giờ nghi ngờ năng lực của mình.
Tống Lễ Khanh đọc tấu chương như thường lệ, kỳ thật tình trạng mắt y không được tốt lắm, ở cự ly gần mượn ánh nến mới nhìn thấy rõ.
Quân Kỳ Ngọc nhìn góc nghiêng được ánh đèn ấm áp chiếu sáng của y, đường nét sạch sẽ, không một chút dư thừa, đôi môi y khẽ mở ra rồi khép lại, giọng nói trong trẻo dịu dàng, Quân Kỳ Ngọc cảm thấy cả người tê dại, dần dần phân tâm không nghe thấy Tống Lễ Khanh đọc gì nữa.
“…… Kỳ Ngọc, ngươi nghĩ sao?” Tống Lễ Khanh không nhận được phản hồi, quay đầu hỏi, “Kỳ Ngọc?”
“Hả?”
Quân Kỳ Ngọc vội vàng thu lại ánh mắt si ngốc của mình.
“À…… Ừ, ngươi thấy thế nào thì thế đó đi.”
Quân Kỳ Ngọc cảm thấy hơi mất mặt, hắn chưa từng nhìn ai si mê như vậy, dù ở Tây Vực có rất nhiều mỹ nhân, nhưng chưa từng có ai lọt vào mắt của hắn.
“Tống Lễ Khanh, ta nhận được lời khen của phụ hoàng cũng có một phần công lao của ngươi. Nếu không ngươi cứ……”
Thật ra, lời này Quân Kỳ Ngọc đã ấp ủ hồi lâu, nhưng không buông bỏ được thể diện nói ra.
Tống Lễ Khanh thấy hắn ấp úng, giống như khó mở miệng.
“Sao?” Tống Lễ Khanh chờ hắn nói tiếp.
“Ý ta là…… Ngươi cứ tiếp tục làm thái tử phi của ta, không cần phải hòa li.”
Quân Kỳ Ngọc mơ màng nói ra câu này, dáng vẻ ngượng ngùng xoắn xít.