Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Lạch cạch ——
Cây bút trong tay Tống Lễ Khanh rơi xuống bàn, mực thiếu chút nữa bắn lên tấu chương, y luống cuống dùng giấy Tuyên Thành lau sạch.
Trái tim y đập rộn ràng, chỉ vì một câu nói của Quân Kỳ Ngọc.
Tống Lễ Khanh vẫn luôn đợi những lời này của hắn, nhưng khi Quân Kỳ Ngọc nói ra, y lại không dám trả lời.
“Ngươi……Chắc chắn chứ?”
Y sợ Quân Kỳ Ngọc chỉ là nhất thời hứng thú, thuận miệng nhắc tới.
Quân Kỳ Ngọc thấy dáng vẻ nghiêm túc như nghe chuyện lạ của y, ngược lại giống như mình cho y một cam kết vậy.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, không phải là ta yêu ngươi.” Quân Kỳ Ngọc vội phủi sạch, “Có điều ta nghĩ thông rồi, ai làm thái tử phi không phải đều giống nhau sao? Không có ngươi phụ hoàng nhất định sẽ an bài một người khác, thay vì dưa hỏng táo xấu*, ta thấy ngươi cũng coi như là tạm được.”
(*) Dưa hỏng táo xấu: ý chê ‘xấu người xấu cả nết’.
“Ồ, hóa ra là vậy.”
Thất vọng không?
Tống Lễ Khanh đặt tay lên ngực tự hỏi, thất vọng là có, nhưng không nhiều, ngược lại thành bình thường.
Được xem là tạm được, cũng coi như là Quân Kỳ Ngọc đã tiếp nhận y một chút.
“Kỳ Ngọc.” Tống Lễ Khanh hỏi, “Vậy nếu như…… Ta nói là nếu như, ta không thể làm thái tử phi của ngươi mãi, theo ý nguyện của ngươi, ai mới là người ngươi chấp nhận được? Loại người nào mới đáng để ngươi toàn tâm toàn ý đối đãi? Hồ Nô Nhi sao?”
Quân Kỳ Ngọc bị hỏi ngây ngẩn cả người.
Hắn chỉ muốn ép Tống Lễ Khanh đi, nhưng lại chưa từng nghĩ mình muốn ai.
Nếu hắn phải chọn một người mà hắn thích … Quân Kỳ Ngọc căn bản không thể nghĩ ra ai.
Tống Lễ Khanh nhẹ giọng hỏi: “Hoặc là nói, ngươi có đặc biệt thích ai không?”
Quân Kỳ Ngọc bị y hỏi phát bực, ném ra một câu: “Chuyện riêng của ta không cần ngươi hỏi đến!”
Tống Lễ Khanh ngừng đề tài này lại.
“Xin lỗi… À, ta có pha một tách trà hoa bách hợp, sắp vào thu rồi, ngươi có muốn uống một chén không?”
“Ngươi lo làm tốt bổn phận của mình đi, phê cho xong mấy tấu chương này trong ngày hôm nay, lát nữa ta sẽ về chép lại.”
Quân Kỳ Ngọc đứng dậy, không muốn ở lại đây nữa.
Tống Lễ Khanh biết Quân Kỳ Ngọc lại muốn đi Hành Lạc Trai. Đó là nơi hắn vui chơi thư giãn.
Tống Lễ Khanh mím môi, lần này y không nói lời nào giữ hắn lại.
Nói Quân Kỳ Ngọc cũng chưa chắc nghe theo y.
Tống Lễ Khanh vùi đầu viết chữ, trên giấy vang lên một âm thanh thanh thúy, một giọt máu nhỏ xuống quyển sổ con.
Máu đỏ tươi nhanh chóng thấm vào mặt sau của tờ giấy, Tống Lễ Khanh lau thế nào cũng không sạch, cuối cùng đành thất vọng bỏ cuộc.
Y cuộn tròn một ít giấy bịt mũi lại, máu mới không chảy xuống nữa.
Mấy lá ngô đồng khô héo bị gió thổi bay vào trong nhà, Tống Lễ Khanh rùng mình một cái, co người lại vì lạnh, nhìn cành cây ngoài cửa sổ tính ngày.
“Thì ra đã mùa thu.” Tống Lễ Khanh tiếc nuối nói.
……
Lúc thượng triều Quân Kỳ Ngọc tinh thần uể oải, nhịn không được ngáp một cái, hắn cảm thấy bầu không khí hôm nay không đúng lắm, đặt vào thường ngày, thấy tác phong này của hắn Huyền Đế nhất định đã giáo huấn hắn một trận, nhưng hôm nay Huyền Đế không nói hắn lấy một câu.
Quả nhiên, lúc hạ triều Huyền Đế lệnh hắn ở lại điện Thái Hòa.
“Kỳ Ngọc, mấy ngày qua ngươi đi đâu, làm gì?”
Quân Kỳ Ngọc đáp: “Hạ triều, con trở về phủ Kỳ Lân, xem tấu chương mỗi ngày.”
“Có phải mấy ngày nay trẫm giao ngươi hơi nhiều tấu chương không? Ta thấy tinh thần ngươi không được tốt lắm, thức đêm phê duyệt sao?”
Quân Kỳ Ngọc cảm thấy lời nói của Huyền Đế có ẩn ý khác.
“Không nhiều, con…… Không mệt.”
“Ồ, chút nữa ngươi qua thái y viện lấy ít thảo dược đi, đồng thời chú ý thân thể, lần sau đừng để máu cam làm bẩn tấu chương.” Huyền Đế sâu xa nói.
Quân Kỳ Ngọc càng đoán không ra tâm tư của Huyền Đế.
“Máu gì….À, vì phụ hoàng phân ưu, là việc nhi thần nên làm.”
“Hỗn trướng!” Huyền Đế nổi giận quát, “Ngươi còn tưởng ta khen ngươi sao? Ngươi lừa trẫm, giở trò bịp bợm, tìm người phê tấu chương giúp ngươi! Nhọc trẫm cho rằng ngươi bắt đầu biết quan tâm đến chính sự! Ngươi cùng sủng nô tìm hoan mua vui thâu đêm suốt sáng, trầm mê tửu sắc! Nhuệ khí sát phạt dưỡng thành ở biên cảnh, ngày càng giảm! Nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi đi! Có chút phong thái nào của thái tử Cảnh Quốc không?! Thậm chí bên ngoài có rất nhiều lời đồn, nói ngươi không xứng làm thái tử, lòng dân suy sụp rồi!”
Quân Kỳ Ngọc tức giận vô cùng, nhưng lại không thể không quỳ xuống nhận sai.
“Nhi thần……”
“Ngươi không cần dùng hoa ngôn xảo ngữ tiếp tục lừa trẫm.” Huyền Đế giơ tay nói, “Là trẫm quá nuông chiều ngươi, cho phép một tên nô lệ ngoại tộc nghênh ngang vào nhà! Có loại người như vậy ở bên cạnh người, ngươi chỉ càng tệ hơn. Trẫm quyết định, ban chết cho…..Hồ Nô Nhi!
“Phụ hoàng!”
Quân Kỳ Ngọc đột nhiên đứng dậy, mặt đối mặt nhìn chằm chằm Huyền Đế.
“Ngài giáo huấn con như nào cũng được, con đều nhận, nhưng Hồ Nô Nhi thì liên quan gì đến chuyện này? Một ý chỉ của ngài, liền muốn mạng của hắn?”
Huyền Đế lạnh lùng nói: “Không phải tộc ta, tất có dị tâm.”
Quân Kỳ Ngọc không cãi lại được, lòng khẽ động.
“Hồ Nô Nhi là nô lệ ngoại tộc……Vậy năm đó không phải phụ hoàng cũng có một thị thiếp sao? Chuyện ngài có thể làm, vì cái gì con không được làm?”
Huyền Đế nổi trận lôi đình, trán nổi lên gân xanh, đập rầm một cái xuống bàn, chấn động đến nỗi ngọc tỷ rung lên.
“Câm miệng! Sao có thể so y* với một nô lệ?!”
(*) Thẩm Ngọc từng là Trắc phi, có lẽ Kỳ Ngọc không biết nên mới dám nói vậy ha =))
Quân Kỳ Ngọc bất chấp tất cả: “Sao không thể so? Ngài muốn ban chết cho Hồ Nô Nhi, vậy con liền bức tử Tống Lễ Khanh! Ai con cũng không cần!”
Phụ tử hai người cãi nhau trong điện Thái Hòa, người ngoài không thể nào biết được, chỉ có công công bên cạnh Huyền Đế có mặt, nghe xong chảy hết cả mồ hôi hột.
Quân Kỳ Ngọc nổi giận đùng đùng trở lại phủ Kỳ Lân.
“Kỳ Ngọc……”
Tống Lễ Khanh vừa mới chuẩn bị đón hắn, đột nhiên bị Quân Kỳ Ngọc hất tay ra, lúc tức giận Quân Kỳ Ngọc thường không khống chế được lực đạo, mu bàn tay Tống Lễ Khanh tê dại, sưng đỏ lên.
Chẳng mấy chốc, Hồ Nô Nhi đã bị người trong cung kéo đến chủ viện.
Công công giọng già nua nói: “Phụng khẩu dụ của hoàng thượng, phạt Hồ Nô Nhi năm mươi bạt tai, thỉnh điện hạ và thái tử phi tự mình xem hình.”
Tống Lễ Khanh vẫn chưa hiểu ngọn nguồn.
“Tại sao?” Y nhìn về phía Quân Kỳ Ngọc, “Tại sao Hoàng Thượng……”
“Còn không phải chuyện tốt ngươi gây ra!” Quân Kỳ Ngọc mặt vô biểu tình nói.
Công công khom người nói với Tống Lễ Khanh: “Mời thái tử phi ngồi, hoàng thượng nói, nhất định phải khiến Hồ Nô Nhi quỳ gối trước ngài chịu hình phạt, dạy hắn tôn ti phép tắc.”
Mấy tên tiểu thái giám nâng ghế tới, Tống Lễ Khanh như có gai ở lưng.
Công công lớn tiếng quát Hồ Nô Nhi: “Còn không mau quỳ xuống nhận ân?!”
Hồ Nô Nhi khóc nháo không ngừng, không chịu phục hình, lăn lê bò lết trên đất, thái giám hai bên cũng không thể ngăn được hắn.
“Điện hạ…… Gia, Hồ Nô Nhi không biết đã làm sai chuyện gì? Mà phải chịu hình phạt như vậy? Gia, là Hồ Nô Nhi không hầu hạ ngài chu đáo sao? Gia, cầu ngài rủ lòng thương, ta không nơi nương tựa, ngài cứu cứu ta với……”
Công công đưa mắt ra hiệu, hai tên thị vệ giữ chặt tay hắn, Hồ Nô Nhi chỉ có thể bị ép duỗi thẳng thân trên.
Một tiểu thái giám phụng mệnh thi hình, không dám cẩu thả chút nào.
“Bốp ——”
Một tiếng giòn dã vang lên, Hồ Nô Nhi bị đánh nghiêng qua một bên, trang sức trên đầu kêu lên loảng xoảng.
Tống Lễ Khanh siết chặt nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Bởi vì cùng lúc đó, Quân Kỳ Ngọc âm u nói một câu.
“Ngươi nhìn cho kỹ, khuất nhục hôm nay của Hồ Nô Nhi, ta sẽ đòi lại thay hắn gấp mười lần!”