Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
Tống Lễ Khanh lần đầu tiên chủ động buông tay Quân Kỳ Ngọc.
Kỳ thực........cũng không khó như vậy.
Tống Lễ Khanh nhìn ngón tay thon dài của Quân Kỳ Ngọc,bàn tay cầm qua vũ khí gϊếŧ qua địch,rắn chắc có lực, cốt cảm nhưng không thô kệch, trong lòng hơi hơi tiếc nuối, Quân Kỳ Ngọc còn chưa từng chủ động cầm tay y..
Lúc này Quân Kỳ Ngọc còn không biết, buông tay một người rễ ràng, nhưng muốn nắm chặt lại lần nữa mới khó.
“ kỳ ngọc, ngươi còn vì chuyện này tức giận sao.”
Quân Kỳ Ngọc ngược lại mắng hỏi: “ chẳng lẽ ta nên khoan dung độ lượng, tùy ý để Bùi Tinh Húc ôm ấp ngươi sao?”
Nói xong, Quân Kỳ Ngọc cảm thấy chính mình kỳ quặc,hắn vì sao lại để ý Tống Lễ Khanh như vậy?”
“ ít nhất.......chờ ngươi không còn là người của phủ kỳ lân, gia liền không quản ngươi.” Quân Kỳ Ngọc bồi thêm một câu.
Tống Lễ Khanh nhìn Quân Kỳ Ngọc, nghiêm túc nói: “ ta Tống Lễ Khanh đời này từ đầu tới cuối chỉ nhận định ngươi, Kỳ Ngọc, nếu ngày nào đó ta thực sự.......thực sự rời ngươi đi, tuyệt đối không phải vì ta hai lòng.”
Tống Lễ Khanh nào còn dư thời gian để tìm người khác đâu.
“rời ta đi?” Quân kỳ ngọc bắt lấy những chữ này nhíu mày hỏi, “ ngươi dự định rời khỏi ta?”
“ ta.......”
Tống Lễ Khanh thiếu chút nữa nói ra tình trạng sa sút của chính mình cho hắn,sinh lão bệnh tử y không khống chế được, cho dù y có nhiều thứ không lỡ.
“ ta........có lẽ là thời điểm bất đắc dĩ.”
Quân Kỳ Ngọc vẫn chưa nghe ra ý của y.
“ ha ha ha! Rất tốt! ngươi quyết định ngày nào rồi, thì nhanh chóng cùng phụ hoàng nói ra, muốn cùng ta hòa li,ha ha........”
Quân kỳ ngọc cười lên, từ tận đáy lòng vui vẻ,nhưng mà nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng ít, không biết vì sao, hắn một chút vui vẻ cũng không có.
Ngươc lại hắn dâng lên một chút nôn nóng bất an.
Quân kỳ ngọc rất kỳ quái, Tống Lễ Khanh rời đi,chuyện này thế nhưng khiến hắn cảm thấy lo âu.
“ ta không tin ngươi rời bỏ được ta.”
Ngữ khí Quân kỳ ngọc nghe như thề thốt, nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn mang theo chút chột dạ.
“ ta.............luyến tiếc.”
Tống Lễ Khanh trong lòng có bao nhiêu không lỡ, y căn bản nói không nên lời.
Quân Kỳ Ngọc ngược lại có tự tin.
Hắn ngồi dậy, kiêu căng ngạo mạn nói: “ ta liền biết, ngươi không lỡ rời xa vinh hoa phú quý, cũng luyến tiếc vinh quang Tống gia các ngươi, ngươi thật vất vả mới trèo lên được vị trí này, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được.’
Tống lễ khanh căn bản không thích bị người khác hiểu lầm, nhưng lần này y lại không có giải thích.
“ điện hạ cảm thấy như vậy thì chính là như vậy đi.........”
Tống Lễ Khanh nhàn nhạt nói, y đã rõ một chút, cũng không sức tranh luận.
Quân kỳ ngọc đem thần sắc lãnh đạm của Tống lễ khanh thu hết vào mắt, hắn cảm thấy tống lễ khanh tính thình hôm nay kỳ quái, lại không biết nơi nào thay đổi.
Hắn hiện tại rốt cuộc phát hiện, là đạm mạc
Tống lễ khanh đối với tất cả sự việc đều lạnh đạm đi rất nhiều.
Tính cách này..........đã thoát ly khỏi sự khống chế của Quân Kỳ Ngọc.
“ Vậy ngươi hiện tại thề đi”
Không bắt được liền cưỡng bách, đây là phong cách thường thấy của Quân Kỳ Ngọc.
“ cái gì?” tống lễ khanh hỏi.
“ thề............” Quân kỳ ngọc sửng sốt một chút, chỉ có thể phát tiết như vậy nói, “ thề ngươi cùng Bùi Tinh Húc sẽ không gặp mặt nữa, ta liền tha thứ thứ cho ngươi lần này.”
Tống lễ khanh giật giật môi.
Y sao có thể cùng Bùi Tinh Húc đoạn tuyệt tới lui? Đây chẳng phải là vong ân sao.
“ chính là bùi tinh húc cứu ta, ta thiếu hắn rất nhiều, luôn muốn trả lại.”
“ hắn có thể cứu ngươi cái gì? Là thái y trong cung cứu ngươi”Quân Kỳ Ngọc tùy tiện nói, “ hắn cho ngươi cái gì ? dược? Gia cho ngươi gấp mười lần!”
Không phải dược.
Là mạng
Tống lễ khanh cảm thấy vô lực, chính y cũng trả không nổi.
“ Huống hồ Bùi Tinh Húc ở kinh thành, thường thường vào cung, ta như thế nào cùng hắn không gặp mặt ?” tống lế khanh nản long nói, “ ta chỉ có thể thề,từ nay không đi tìm hắn.”
Quân kỳ Ngọc miễn cưỡng bị thuyết phục.
Ngươi tốt nhất là hiểu được từ “ nhất quán” này.
“ ân.”
“ kỳ thực ngươi thuận theo tâm ý của ta một chút, cũng ít phải nếm khổ sở.”
Ngón tay quân kỳ ngọc ở trên cằm Tống lễ khanh vẽ ra một đường, tống lễ khanh quả thực quá gầy,có vẻ tiều tụy, nhưng bên trong suy yếu lại mang theo cảm giác đáng thương, khiến người khác muốn sủng trong lòng bàn tay,hảo hảo thương tiếc một phen.
Quân Kỳ Ngọc vuốt ve mặt y,lại theo cổ đi xuống, đẩy cổ áo y ra, đem quần áo của y lột đến đầu vai. Lộ ra đường cong xương quai xanh .
Tống lễ khanh nhận ra ham muốn của Quân kỳ ngọc, bắt lấy bàn tay Quân Kỳ ngọc.
Quân Kỳ Ngọc hành phòng thô bạo, hắn trời sinh tính cách bừa bãi, cho nên ở phương diện ái dục mang theo mục đích chinh phục,Tống lễ khanh hiện tại căn bản không tiệp nhận nổi.
“Kỳ ngọc......không được............”
“ vì cái gì không được ?”
Quân Kỳ Ngọc nhìn chằm chắm da thịt tuyết trắng, bóng loáng không tì vết, kia một tiểu yêu***quả thự là muốn mạng người.
“ chờ ta...........chờ ta tĩnh dưỡng mấy ngày đi, được không ?” tống lễ khanh thuận theo tính khí hắn nói.
Quân Kỳ Ngọc nuột một ngụm nước miếng, hầu kết kích động.
“ Ta đã đợi rất lâu rồi.’
“ ngươi.......” Tống Lễ Khanh gian nan mở miệng nói, “ ngươi ở hành lạc trai không có, không có...........”
“ chỉ một lần.” Quân kỳ ngọc trực tiếp nói, “ ta tạm thời đối với hồ nô nhi không nhấc nổ hứng thú,tuy rằng ngươi không phong tình, đơn điệu nhạt nhẽo, nhưng lại có cảm giác mới mẻ.”
Quân Kỳ ngọc không có nói, hắn là mê luyến cùng Tống Lễ Khanh****, ba ngày này không phải không có hồ nô nhi a dua, mà là lúc hắn cùng hồ nô nhi****, trong đầu toàn là hình ảnh Tống Lễ Khanh kháng cự cùng nước mắt.
Cái loại cảm giác chinh phục nồng nhiệt.
Tống lễ khanh liền cảm thấy ghê tởm, cảm thấy đau bụng
Tận đáy lòng Tống lễ khanh không muốn bị Quân Kỳ ngọc đυ.ng vào.
“ qua mấy ngày đi........” tống lễ khanh nói, “ cầu xin ngươi kỳ ngọc, ngươi xem ta bệnh nặng mới khỏi.’
Quân Kỳ Ngọc không vui mà hừ một tiếng, điểm này hắn vẫn phải cố kỵ.
Vạn nhất Tống Lễ Khanh ngất đi, lần này không biết mấy ngày mới cứu sống được.
Hắn đợi ngày càng dài.
“ bỏ đi, thật là vô vị đến cực điểm.’
Quân kỳ ngọc đẩy tay y ra, xoay người ngồi trên án thư, nhìn môt chồng sổ sách dày cộp, càng cảm thấy phiền muộn nhàm chán.
Tống Lễ Khanh kéo lại quần áo,thắt nút lại, nhìn Quân kỳ ngọc cầm bút vò đầu bứt tai, phảng phất giống như nhìn thấy mười mấy năm trước, bộ dáng thời điểm Quân Kỳ Ngọc học, khi đó quân kỳ ngọc nghịch ngợm lại đáng yêu.
Tống lễ khanh cứ như vậy nhìn quân kỳ ngọc, nhìn rất lâu, khóe miệng không tự chủ mà hiện lên một tia cười.
Quân kỳ ngọc ngẩng đầu nhìn thấy y ngồi ở chỗ kia si ngốc nhìn hắn cười, văn tĩnh lại xinh đẹp, hắn thế nhưng có một chút rung động.
Quân kỳ ngọc lắc đầu, chính mình điên rồi sao? Hắn thích náo không thích yên tĩnh, làm sao sẽ cảm thấy tống lễ khanh buồn tẻ tốt đẹp.
“ ngươi cười cái gì ?”
Quần kỳ ngọc đang phiền não, giọng điệu tự nhiên cũng khồn quá tốt.
“ ân ?” tống lễ khanh nụ cười biến mất, “ ta chính là cảm thấy dáng vẻ như này của ngươi .........rất tốt.”