Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Lời nói của Bùi Tinh Húc khiến Tống Lễ Khanh rơi vào trầm tư, lần đầu tiên niềm kiên định của y bị lung lay.
Y luôn coi Quân Kỳ Ngọc là duy nhất, không thể tách rời.
Nhưng sau khi trải qua sinh tử, Tống Lễ Khanh phát hiện ra, trên đời này không có thứ gì là không thể tách ra cả.
Có lẽ đúng là y cố chấp quá rồi.
Là y cố chấp giành được tình yêu của Quân Kỳ Ngọc, mới gây ra cục diện hỗn loạn như ngày hôm nay.
Nhưng lúc này Tống Lễ Khanh vẫn không hiểu, yêu chẳng phải là duy nhất sao? Nếu như có thứ khác có thể thay thế, đó còn gọi là tình yêu sao?
Tống Lễ Khanh hồi lâu không thể tháo gỡ nghi ngờ này.
“Lễ Khanh!”
Bùi Tinh Húc lớn tiếng gọi y.
Tống Lễ Khanh giống như mới tỉnh lại, nghiêng đầu nói: “Hả?”
“Mắt của ngươi……”
Bùi Tinh Húc nhận ra điều bất thường, kể từ khi Tống Lễ Khanh tỉnh lại, y không nhìn thẳng vào bất cứ thứ gì, đồng tử luôn tán loạn mất tiêu cự.
Vừa rồi Tống Lễ Khanh thất thần hồi lâu, Bùi Tinh Húc vẫy tay trước mặt y nhiều lần, Tống Lễ Khanh cũng không nhìn thấy.
“Mắt ta……” Tống Lễ Khanh mỉm cười nói, “Chắc là do hồi nhỏ thích khóc, khóc nhiều nên để lại bệnh, mỗi khi khóc rất dễ tái phát, lúc sáng lúc tối, không nhìn thấy gì cả.”
Khó trách lúc y tỉnh dậy, lại hoảng loạn như vậy……
Y ở trong bóng tối, phát hiện mình bị mù, sợ quá nên ôm lấy mình khóc.
Giờ lại cố giả vờ bình tĩnh, tránh để người khác lo lắng.
Bùi Tinh Húc bỗng nhiên đau lòng, hắn thực sự rất muốn dẫn Tống Lễ Khanh đi, rời khỏi nơi chết tiệt này, tránh xa Quân Kỳ Ngọc.
Giấu y thật kỹ, bảo vệ y, trân trọng y.
Bùi Tinh Húc biết bây giờ không phải là lúc, cho nên hắn cố gắng kìm nén kích động trong lòng.
“Đây không phải là chuyện nhỏ, Lễ Khanh.”
“Yên tâm, nghỉ ngơi một lát sẽ tốt thôi.”
Thực ra đây là lần đầu tiên Tống Lễ Khanh mù hoàn toàn.
Trước kia lúc sáng lúc tối, mơ hồ không rõ mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ tối đen trong chốc lát rồi sẽ khôi phục, nhưng lần này, y đã tỉnh lại lâu như vậy, vẫn không nhìn thấy một chút ánh sáng.
Trong lòng y thấp thỏm bất an, may mà lúc nói chuyện cùng Bùi Tinh Húc, y dần dần có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ, sau đó nhìn thấy hình dạng đồ vật, cuối cùng có thể nhìn thấy bóng người mông lung của Bùi Tinh Húc.
“Ngươi xem, ta hồi phục rồi này, ngươi ngồi ở đây, đầu ở đây, cánh tay ở đây……”
Tống Lễ Khanh chỉ vào không trung, chứng minh y đã lấy lại thị lực.
“Ngươi xác định là không sao?” Bùi Tinh Húc nửa tin nửa ngờ.
“Ừ.”
Tống Lễ Khanh nói rất nhiều lời mới lừa được Bùi Tinh Húc đi, cuối cùng còn nói, như vậy sẽ khiến Quân Kỳ Ngọc nổi nghi ngờ, Bùi Tinh Húc mới bất đắc dĩ rời khỏi phủ Kỳ Lân.
Tống Lễ Khanh mềm nhũn dựa vào gối đầu, y có thể cảm nhận được thân thể mình càng ngày càng yếu, đặc biệt là sau lần hôn mê này, máu chảy rất nhanh, cả người y mềm nhũn, ngay cả giơ tay lên cũng khó khăn.
“Thời gian quý giá ghê……”
Y cảm khái như vậy, là bởi vì Tống Lễ Khanh không biết trước khi ngày đó đến, y còn kịp khiến Quân Kỳ Ngọc không ghét mình nữa hay không.
Cũng không biết có thể báo đáp lòng tốt của Bùi Tinh Húc đối với y không.
Nếu không y chết, đối Quân Kỳ Ngọc thì không cam lòng, đối với Bùi Tinh Húc thì đầy áy náy.
Tiểu Địch lấy cho y một ít thức ăn lỏng đã chuẩn bị từ trước, Tống Lễ Khanh miễn cưỡng nuốt hai miếng lại cảm thấy buồn nôn.
“Đem đi đi, ta ăn không được.” Tống Lễ Khanh không muốn cố thêm nữa.
Tiểu Địch nhìn trạng thái của y, lo lắng nói: “Đây là thuốc Tề Mạc thái y pha chế cho ngài, nói dùng khi ngài tỉnh lại để bổ huyết và nguyên khí.”
“À, vậy ta uống nó.”
Tống Lễ Khanh cầm chén lên, tay vô thức phát run, y cố nén buồn nôn, uống từng ngụm một.
Tiểu Địch khẽ cười, Tống Lễ Khanh nhìn nàng, không hiểu vì sao.
“Công tử, nói một câu mạo phạm ngài, ngài ngoan ghê vậy đó, người khác muốn ngài làm gì thì ngài liền làm cái đó.”
“Ọe……”
Tống Lễ Khanh cưỡng ép nuốt ngụm cuối cùng, che miệng nôn khan mấy cái.
“Đây là tâm huyết của người khác, ta không thể lãng phí……” Tống Lễ Khanh dừng một chút nói, “Ta sợ phụ lòng người khác.”
Tiểu Địch cái hiểu cái không.
“Nhưng trong lòng ngài toàn là người khác, làm gì còn sức chăm sóc bản thân nữa?”
Đang nói chuyện, Quân Kỳ Ngọc xông vào, Tiểu Địch lập tức nghiêm túc lại, thức thời mà khom người lui ra ngoài.
Quân Kỳ Ngọc đi đến trước giường Tống Lễ Khanh, ấy mà cười một cái.
“Ngươi tỉnh rồi.” Quân Kỳ Ngọc tùy ý nói, “Ta biết ngươi không sao mà, một người đang êm đẹp sao dễ bị bệnh chết như vậy được?”
Giọng điệu bình thường, giống như Tống Lễ Khanh chỉ là ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy ngay vậy.
Đôi mắt của Tống Lễ Khanh bây giờ sáng đến mức có thể nhìn thấy rõ đường nét trên mặt Quân Kỳ Ngọc.
“Ừ.”
Tống Lễ Khanh nhẹ nhàng đáp một chữ rồi im lặng.
Quân Kỳ Ngọc phát hiện ra có gì đó không ổn.
“Ngươi……”
Quân Kỳ Ngọc không nói được, cảm thấy Tống Lễ Khanh có chút thay đổi.
“Làm sao vậy?”
Giọng nói Tống Lễ Khanh vẫn còn yếu, có hơi khàn khàn.
“Không có gì.” Quân Kỳ Ngọc sờ đầu nói, “Chỉ là cảm thấy ngươi rất bình tĩnh.”
Tống Lễ Khanh hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
“Thì đó…… Ngươi nhìn thấy ta, không cười, cũng không khóc, lẽ nào ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Y mở miệng, muốn nói cho Quân Kỳ Ngọc biết, lúc y bị hôn mê, bị tiểu quỷ Diêm Vương điện kéo đi A Tì Địa Ngục, là do giọng nói của hắn, dẫn y chạy về phía ánh sáng.
Lại phát hiện ra, một khắc muốn ôm Quân Kỳ Ngọc khóc thật to, loại xúc động mất mà tìm lại được kia không còn sót lại chút nào.
Sự hoảng loạn khi mắt bị mù, cũng đã được Bùi Tinh Húc xoa dịu.
Nỗi thống khổ và thương tâm dâng trào của y, Quân Kỳ Ngọc không nhìn thấy.
Có một số việc, một khi bỏ lỡ rồi, cũng không cần thiết nhắc lại nữa.
Dù sao, Quân Kỳ Ngọc cũng không muốn nghe.
“Chắc là do ta bệnh nặng mới khỏi, không có sức để tức giận……”
Quân Kỳ Ngọc nói ra sự khác thường của y: “Ngươi thậm chí còn không khóc, ngươi rất thích khóc kia mà.”
Tống Lễ Khanh gật đầu, y sờ mặt của mình, nước mắt sớm đã khô, niềm vui được gặp lại Quân Kỳ Ngọc sau khi từ cõi chết trở về, bị thay thế bởi nỗi sợ hãi với Quân Kỳ Ngọc và sự hoang mang về tương lai.
“Ta đã khóc.” Tống Lễ Khanh chỉ đáp, “Ngươi không ở đó.”
Lúc Tống Lễ Khanh cần Quân Kỳ Ngọc nhất, hắn không có mặt.
Quân Kỳ Ngọc cau mày.
“Ngươi đang trách ta không bên cạnh chăm sóc ngươi ngày đêm sao? Chờ ngươi tỉnh lại một cái, là ôm ngươi, an ủi ngươi? Tống Lễ Khanh, ngươi đòi hỏi nhiều thật đấy!”
“Sao ta lại trách ngươi chứ? Kỳ Ngọc.” Tống Lễ Khanh không biết hắn lại bực bội cái gì, nhẹ giọng nói, “Không phải ngươi ghét ta khóc à? Ta không khóc nữa, khỏi phiền đến ngươi.”
Quân Kỳ Ngọc mang theo tức giận nói: “Ta càng ghét người khác thờ ơ với ta hơn!”
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự không có sức lực khóc lóc làm ầm ĩ.”
Tống Lễ Khanh nắm lấy tay Quân Kỳ Ngọc, y vẫn yêu người đàn ông này, dù bị hắn vu khống hết lần này đến lần khác.
Quân Kỳ Ngọc rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, hắn quan sát Tống Lễ Khanh.
“Bùi Tinh Húc vừa mới đi?”
“Ừ.”
“Chẳng trách ngươi thờ ơ với ta.” Quân Kỳ Ngọc âm dương quái khí nói, “Nhiệt tình thường ngày của ngươi, là dành cho hắn?”
Trái tim Tống Lễ Khanh run lên, đôi tay vô lực buông thõng xuống, tùy ý để tay Quân Kỳ Ngọc rời khỏi lòng bàn tay y.
—
Tác giả có lời:
Ngược công không còn xa nữa…
Nhưng để xoay chuyển tình yêu cần phải có thời gian nha ~