Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Trước đến giờ toàn là Quân Kỳ Ngọc ức hiếp người khác, nào bị đấm qua bao giờ? Thế là hắn cũng điên lên, khí thế hung hãn, Bùi Tinh Húc không phải đối thủ của hắn, không đánh lại được, trên mặt còn có thêm một vết bầm.
Hắn ta chống tay thở hổn hển, nhìn khuôn mặt Quân Kỳ Ngọc, ha ha cười lớn.
Quân Kỳ Ngọc tuy có hơi nhếch nhác, nhưng phong thái không giảm đứng ở đó, hay là nói đang giả bộ bình tĩnh.
“Ngươi cười cái gì?” Quân Kỳ Ngọc trừng mắt nhìn Bùi Tinh Húc nói: “Nhìn ngươi thì tốt hơn ta chỗ nào?”
Bùi Tinh Húc sờ vết thương trên mặt, đau đến hừ lên một tiếng, nhưng lại càng cười to hơn.
Quân Kỳ Ngọc thấy hắn ta cười, bụng tràn lửa giận.
“Ngươi còn dám cười nữa, ta sẽ đánh ngươi đến khi không cười nổi nữa mới thôi!” Quân Kỳ Ngọc hằn học nói.
“Ha ha ha…” Bùi Tinh Húc cười nói: “Ta hả giận rồi, không rảnh đánh nhau với ngươi.”
“Hả giận? Bùi Tinh Húc, ngươi thật đúng là không tự biết mình chút nào, gia còn chưa kịp tìm ngươi tính sổ, ngươi có gì mà tức giận?”
Quân Kỳ Ngọc đang nói về chuyện Bùi Tinh Húc cầu hôn công khai trước mặt mọi người.
Bùi Tinh Húc thoải mái nói: “Thứ nhất, ta tức giận vì ngươi có Tống Lễ Khanh bầu bạn ở bên cạnh, còn may mắn thành gia lập thất với y, đúng vậy, ta ghen tị, Quân Kỳ Ngọc ngươi có tài đức gì? Thứ hai, ta tức giận vì ngươi có mắt như mù, không có đầu óc, mắng ngươi mắt chó đui cũng không quá đáng. Thứ ba, ta tức giận vì ngươi vừa mới thành hôn, nhưng lại không có trách nhiệm mà một người đàn ông nên có. Nắm đấm của ngươi lại có thể rơi trên người bên gối mình, Quân Kỳ Ngọc, ngươi thật đúng là có bản lĩnh mà.”
Mỗi khi hắn ta nói một câu, cơn giận của Quân Kỳ Ngọc lại tăng thêm một phần, nắm quả đấm kêu răng rắc.
Quân Kỳ Ngọc cảm thấy máu nóng trong người trào lên, điều khiến hắn không ra tay, chính là … do có chút hổ thẹn.
Hắn biết lần này mình đã ra tay quá nặng.
Cũng là bởi vì thân thể Tống Lễ Khanh quá yếu, không phải mới hầu hạ mình mấy canh giờ thôi sao?
Quân Kỳ Ngọc đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, quát to: “Ngươi thì biết cái gì? Gia đối xử với Tống Lễ Khanh như thế nào, không đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón, ngươi là cái thá gì?”
Bùi Tinh Húc cười khẩy, tới gần mép giường ngồi xổm xuống.
“Là ta phí lời, ma đầu Quân Kỳ Ngọc ngông cuồng tự cao tự đại, sao biết nhận sai chứ? Ta chỉ là…cảm thấy không đáng thay Lễ Khanh.”
Bùi Tinh Húc nhìn dung mạo Tống Lễ Khanh, y rất gầy, gầy đến mức tựa như không chịu nổi chút tổn thương, cả người giống như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc bị hỏng.
“Bùi Tinh Húc!”
Bùi Tinh Húc nhìn Tống Lễ Khanh với vẻ mặt đầy thương tiếc, khiến Quân Kỳ Ngọc rất không vui.
“Tống Lễ Khanh là người của ta, ngươi không cần làm bộ làm tịch ở đây.” Quân Kỳ Ngọc cảnh cáo nói, “Nếu ngươi có cách cứu y, vậy chữa mau đi, nếu không, cút ra khỏi phủ Kỳ Lân, tránh xa y ra!”
“Có.”
Bùi Tinh Húc liếc mắt nhìn hắn.
“Ta có cách.”
“Vậy thì ngươi còn chờ cái gì nữa?!” Quân Kỳ Ngọc hỏi.
“Nhưng cách của ta có một điều kiện.” Bùi Tinh Húc quay đầu nói, “Đó là lúc ta cứu chữa, trong phòng chỉ được có một mình ta.”
Quân Kỳ Ngọc vừa nghe, mày kiếm dựng lên.
“Ngươi bớt nói nhảm cho gia, để các ngươi một mình? Ngươi tưởng ta là kẻ ngu chắc? Để ngươi làm bậy với y sao?”
“Ngươi xem ta là ai? Lợi dụng lúc người khác gặp nguy?” Bùi Tinh Húc cũng giận lên, “Lúc ta cứu y không thể để người khác quấy rầy, mời ngươi đi ra ngoài, chờ bên ngoài. Trừ phi, ngươi máu lạnh đến nỗi có thể trơ mắt nhìn y chết trước mặt ngươi!”
Quân Kỳ Ngọc kìm nén lửa giận đến mức hai mắt đỏ hoe.
Hắn cân nhắc một lúc, buộc phải áp chế cơn giận của mình.
“Ta muốn y sống.”
Bùi Tinh Húc chỉ nói: “Mời.”
Chưa từng có ai dám ở trong địa bàn của hắn, đuổi hắn.
Lúc khuất nhục rời khỏi phòng, Quân Kỳ Ngọc hơi dừng chân lại.
“Bùi Tinh Húc, ta đã nhượng bộ, ngươi tốt nhất nên hết lòng chữa trị cho y, nếu như y không tỉnh lại, ta muốn ngươi, cùng toàn bộ Lâu Lan các ngươi đều chôn theo y!”
Bùi Tinh Húc hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của Quân Kỳ Ngọc.
Hắn ta thu hồi ánh mắt, đưa lưng về phía Quân Kỳ Ngọc nói: “Lúc ngươi làm tổn thương y, sao không thấy ngươi bảo vệ y như vậy? Giờ lại giả bộ thâm tình cho ai xem?”
“Ngươi…”
Quân Kỳ Ngọc bị mỉa mai, mặt lúc xanh lúc đỏ, hắn nghiến răng nghiến lợi đóng cửa lại.
Mắt không thấy thì lòng sẽ thanh tịnh hơn, Quân Kỳ Ngọc chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Hồ Nô Nhi đã đợi sẵn ở bên ngoài, nhìn thấy Quân Kỳ Ngọc đi ra, liền dán lại gần.
“Gia, mệt nhọc hồi lâu, sợ ngài còn chưa kịp ăn gì, đi Hành Lạc Trai ăn chút gì đi?”
Bình thường Quân Kỳ Ngọc sẽ vòng tay ôm eo Hồ Nô Nhi, lần này lại hất hắn ra.
“Không có tâm trạng!”
Hồ Nô Nhi không nản lòng, vuốt ngực Quân Kỳ Ngọc cười làm lành nói: “Luôn có một số người không có mắt, chọc gia tức giận, nếu gia cảm thấy bức bối quá, thì trút giận lên Hồ Nô Nhi đi, Hồ Nô Nhi chỉ có chút công dụng như vậy.”
Hồ Nô Nhi đã nói đến mức này, Quân Kỳ Ngọc nào có thể tức giận với hắn được nữa, véo cằm hắn.
“Vẫn là ngươi khôn khéo.”
“Vậy gia cùng ta đi Hành Lạc Trại đi? Ta giúp ngài thư giãn gân cốt.”
Hồ Nô Nhi dùng kỹ xảo người Tây Vực, Quân Kỳ Ngọc thích dáng vẻ này nhất.
Nhưng Quân Kỳ Ngọc liếc nhìn vào bên trong, hắn không biết Bùi Tinh Húc phải chữa mất bao lâu.
“Ta phải canh ở đây.” Quân Kỳ Ngọc hừ nói, “Ta không yên tâm Bùi Tinh Húc.”
“Bùi Tinh Húc không dám.” Hồ Nô Nhi thuyết phục, “Hơn nữa, còn có bọn thị vệ, có thể trông nom giúp ngài.”
Quân Kỳ Ngọc bị thuyết phục, dặn dò đám thị vệ xong xuôi, mới rời đi cùng Hồ Nô Nhi.
Hồ Nô Nhi vui vẻ dâng trà và đồ ăn lên, Quân Kỳ Ngọc ăn hai miếng lấp bụng, cũng không có khẩu vị nữa.
Hồ Nô Nhi lại rất ân cần quỳ trên mặt đất, nâng chân Quân Kỳ Ngọc đặt lên người mình, xoa bóp bắp thịt căng chặt, khai thông tĩnh mạch giúp hắn.
Đặt vào trước kia, Quân Kỳ Ngọc đã nhắm mắt hưởng thụ, nhưng lần này hắn lại lơ đãng, suy nghĩ về những lời nói của Bùi Tinh Húc, và Tống Lễ Khanh…
Nhưng càng nghĩ đầu càng đau, càng thêm phiền muộn.
“Gia đang nghĩ gì vậy? Có thể nói với Hồ Nô Nhi không?”
Quân Kỳ Ngọc thở ra một hơi nói : “Ngươi có phải cũng cảm thấy…Ta đối với Tống Lễ Khanh quá tàn nhẫn không?”
Hồ Nô Nhi trừng mắt, trả lời: “Người nói điều đó, đáng bị giết!”
“Hử?” Quân Kỳ Ngọc ngước mắt lên.
“Tương lai ngài là thiên hạ cộng chủ, trên đời này không ai có tư cách chỉ ngài nên làm như thế nào. Chẳng lẽ sau này ngài làm hoàng đế, một người tùy tiện phỉ báng ngài, ngài cũng phải tự suy xét lại bản thân sao? Bọn họ không xứng!”
Mấy lời nịnh nọt của Hồ Nô Nhi, thổi phồng Quân Kỳ Ngọc đến lâng lâng.
“Gia, ngài chiến đấu mệt nhọc ở sa mạc Tây Vực, thay phụ hoàng ngài bảo vệ giang sơn, ông ấy không hiểu cực khổ trong đó cũng không sao, nhưng Thái tử phi cũng không hiểu, chỉ biết ép ngài vào triều học tập. Không phải ta nói xấu sau lưng người khác, y đâu phải vì ngài, y chỉ đang tô vẽ cho cái danh hiền lương thục đức của y thôi! Khổ tâm trong lòng ngài, chỉ có ta biết, từ nhỏ đã bị ném đi đại mạc, nỗi cay đắng trong đó chỉ có Hồ Nô Nhi hiểu, ta thật lòng thương gia, ấm ức thay ngài, vì vậy không phải ngài quá đáng, mà là thái tử phi ép người quá đáng…”
Vướng mắc trong lòng Quân Kỳ Ngọc, được Hồ Nô Nhi gỡ sạch.
Hắn vẫn hơi do dự: “Nhưng dù sao y cũng bệnh nặng…”
“Gia.” Mắt Hồ Nô Nhi sánh nước, đáng thương nói: “Hồ Nô Nhi nhẫn nhục chịu khó, ngài nói gì làm đó, đeo xích chân từ Tây Vực đến kinh thành Đại Cảnh, nhưng Hồ Nô Nhi đâu có than một câu mình bệnh mệt mỏi? Ngài thông minh một đời, nhất thời lại bị người khác lừa gạt, thái tử phi bày ra vẻ như vậy, chẳng qua là biết ngài dễ mềm lòng, muốn kiếm được đồng tình của ngài… Là khổ nhục kế* được viết trên binh pháp người Hán các ngài đó!”
(*) Khổ nhục kế: cố ý làm thương hại đến bản thân, đánh lừa lòng tin của kẻ địch, lợi dụng cơ hội đó để thực hiện mưu kế của mình.