Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy mảng máu đỏ thẫm, trở mình ngồi dậy.
Tống Lễ Khanh im lặng nằm trong vũng máu, nét mặt yên tĩnh đến đáng sợ, làn da y giống như không có huyết sắc, ngay cả ánh sáng cũng có thể xuyên qua, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng…Rõ ràng giống như là đã chết.
Quân Kỳ Ngọc sững sờ trong giây lát.
Đêm qua hắn hơi thô bạo, chỉ giày vò da thịt một chút, sao có thể chết được?
“Tống Lễ Khanh…”
Quân Kỳ Ngọc gọi y, nhưng không ai trả lời.
“Tống Lễ Khanh! Ngươi tỉnh dậy đi!”
Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng hoảng rồi.
Hắn kiểm tra hơi thở của Tống Lễ Khanh, hơi thở y mỏng manh, nhưng cũng giúp Quân Kỳ Ngọc cảm thấy hơi yên lòng.
“Người đâu!”
Quân Kỳ Ngọc khoác áo lại, hét lớn.
“Người đâu! Vào cung mời thái y!”
Lần đầu tiên nha hoàn thấy thái tử điện hạ hốt hoảng như vậy, thậm chí xuống giường còn quên xỏ một chiếc giày.
Phủ Kỳ Lân loạn hết cả lên.
Thái y rất nhanh đã tới, mấy thái y đang trực đều bị gọi qua hết, trong đó có cả Tề Mạc.
Tề Mạc xông vào đầu tiên, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhào tới bên giường, nắm tay Tống Lễ Khanh, nhìn thấy trên giường hỗn loạn liền mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Hắn không cần chẩn bệnh, lập tức dùng thuốc, cho Tống Lễ Khanh uống một viên thuốc màu đỏ.
Nhưng trạng thái lúc này của Tống Lễ Khanh, không thể nào tự mình uống thuốc được, nhét viên thuốc vào miệng cũng không thể nuốt xuống, ngược lại còn bị sặc nước, ho khù khụ phun cả thuốc ra ngoài.
Quân Kỳ Ngọc đứng bên cạnh cau mày nhìn.
“Sao lại phun ra? Ngay cả bón thuốc ngươi cũng làm không xong?”
Tề Mạc cũng tức trong lòng, Tống Lễ Khanh biến thành bộ dạng này, không phải do Quân Kỳ Ngọc hắn đầu têu sao, giờ lại có thể hỏi hùng hồn đến như vậy.
“Hiện giờ thái tử phi đang hôn mê bất tỉnh, không uống thuốc được.”
Tề Mạc không quay đầu lại, rầu rĩ nói.
Quân Kỳ Ngọc nghe vậy, lập tức trở nên hung ác.
“Gì mà hôm mê bất tỉnh, một người đang yên đang lành, sao ngủ lại không tỉnh lại nữa chứ?!”
Lúc này Tề Mạc mới hỏi ngược lại: “Đây không phải là do điện hạ ban tặng sao?”
“Ta? Ta chỉ là hơi mạnh tay với y một chút, nhất định là y khó chịu ở đâu đó, không phải mấy ngày trước y còn đến chỗ ngươi xem bệnh sao? Tề Mạc, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của ngươi, nếu không phải nể ngươi là học trò của Biển thần y, ngươi cho rằng hiện tại ngươi có tư cách đứng ở trước mặt y sao?”
Tề Mạc biết mình không có tư cách đòi công đạo giúp Tống Lễ Khanh, chỉ là cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tống Lễ Khanh mới vào phủ Kỳ Lân được bao lâu? Thể trạng lại yếu ớt thành như vậy, Quân Kỳ Ngọc có xem y là con người không?
“Y sắp chết rồi, điện hạ còn nói những lời ghen tuông này thì có ích lợi gì?”
“Ngươi cút cho gia!” Quân Kỳ Ngọc đẩy hắn ra, “Cút ngay!”
Hắn giật lấy viên thuốc trong tay Tề Mạc, bóp miệng Tống Lễ Khanh, cưỡng ép nhét thuốc vào, sau đó đổ một bát nước.
“Nuốt xuống mau! Tống Lễ Khanh!”
Quân Kỳ Ngọc gắt gỏng ra lệnh, hắn tưởng Tống Lễ Khanh sẽ ngoan ngoãn như thường lệ, chỉ cần hắn ra lệnh, Tống Lễ Khanh sẽ lập tức ngoan ngoãn tỉnh lại.
Nhưng lần này thì khác.
“Uống đi! Lẽ nào ngươi muốn bệnh chết sao?”
Quân Kỳ Ngọc càng không được như ý, càng nóng nảy, thô lỗ nhét cùng lúc mấy viên thuốc vào miệng Tống Lễ Khanh.
“Thái tử điện hạ!” Tề Mạc ngăn hắn lại, “Ngươi như vậy không phải là cứu người! Là giết người!”
Tay Quân Kỳ Ngọc sững lại, hắn không biết phải làm gì bây giờ, đời này hắn chỉ được người khác tâng bốc và quan tâm, chưa bao giờ quan tâm chăm sóc người khác.
Tống Lễ Khanh không chỉ sặc thuốc, đoạn ho dữ dội, phát ra âm thanh nho nhỏ.
“Ư….”
“Ngươi nói gì?”
Quân Kỳ Ngọc cúi thấp người, áp tai đến bên môi Tống Lễ Khanh để lắng nghe.
Tống Lễ Khanh không thể nói ra lời hoàn chỉnh và rõ ràng, Quân Kỳ Ngọc cẩn thận lắng nghe, nhưng chỉ nghe được những tiếng thút thít đứt quãng.
Y…đang hôn mê mà vẫn khóc.
Trên khóe mắt Tống Lễ Khanh rướm đầy lệ.
“Kỳ. . . Ngọc. . . Để. . . Ta đi. . . Cầu xin ngươi. . . Cầu xin. . . “
Quân Kỳ Ngọc bắt lấy tay y, cảm giác lạnh như băng.
Lúc này Quân Kỳ Ngọc mới phát hiện, tay của Tống Lễ Khanh nhỏ thật, ngón tay còn ngắn hơn mình một đốt ngón tay, vừa gầy vừa nhỏ, cầm ở trong tay mềm yếu giống như là không xương.
Đây là lần đầu tiên Quân Kỳ Ngọc chủ động cầm tay Tống Lễ Khanh.
“Tống Lễ Khanh. . . Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được phép xảy ra chuyện gì, ta. . . Ta còn chưa đồng ý!”
Quân Kỳ Ngọc ôm lấy Tống Lễ Khanh, để y dựa vào người mình.
“Tống Lễ Khanh, ngươi không được chết, mau tỉnh lại cho ta, ngươi có nghe thấy không? Tống Lễ Khanh! …Cùng lắm là, từ giờ ta sẽ đối xử dịu dàng với ngươi hơn một chút.”
Với Quân Kỳ Ngọc mà nói, đây đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của hắn rồi.
Hắn đã nhượng bộ rồi, Tống Lễ Khanh cũng nên không giận dỗi nữa, uống thuốc đi chứ?
“Các ngươi. . . ” Quân Kỳ Ngọc nhìn về phía đám thái y đang bó tay bất lực, “Ai có cách chữa khỏi cho y, sẽ được ban thưởng, bằng không cút hết ra khỏi thái y viện!”
Đám thái y rối rít quỳ xuống, bày tỏ họ đã cố gắng hết sức rồi.
Nhóm người bàn tán xôn xao nhưng không ai đưa ra được kết luận, thậm chí còn không thể nói Tống Lễ Khanh mắc bệnh gì, chỉ nói vất vả suy nhược, hoặc nói gì mà ưu tư quá độ.
Một ngày trôi qua, Tống Lễ Khanh vẫn chưa tỉnh lại.
Hết nhóm thái y này đến nhóm thái khác đi vào phủ Kỳ Lân, đều bị mắng xối xả ra ngoài.
Quân Kỳ Ngọc ngồi bên cửa, trong lòng hắn bỗng trống rỗng, như mất đi một thứ gì đó quý giá, cảm giác bất lực không thể kiểm soát được mọi thứ này khiến hắn hoang mang lo sợ.
“Điện hạ, Lâu Lan vương tử đang ở bên ngoài cầu kiến.” Người hầu bẩm báo.
Bây giờ Quân Kỳ Ngọc không muốn nghe thấy cái tên này chút nào, vừa nghe trong lòng đã bốc lên lửa giận.
“Hắn còn chạy tới phủ Kỳ Lân? ! Bảo hắn cút đi!”
“Ngài ấy nói, ngài ấy nghe thái tử phi hôn mê bất tỉnh, ngài ấy có cách chữa trị.”
Lúc này Quân Kỳ Ngọc mới quay đầu lại, hỏi: “Hắn thực sự nói như vậy?”
“Vâng.”
Quân Kỳ Ngọc phất tay: “Gọi hắn vào.”
Bùi Tinh Húc vội vàng đi vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn không để ý Quân Kỳ Ngọc, đi thẳng đến bên giường, đặt tay lên trán Tống Lễ Khanh.
“Lễ Khanh…Là lỗi của ta.”
Bùi Tinh Húc nhìn người trên giường, bỗng chốc nước mắt lưng tròng.
Hôm qua nhìn thấy, Tống Lễ Khanh vẫn còn tốt lành, chỉ qua một đêm! Đã đứng giữa ranh giới sinh tử!
Hắn thiếu chút nữa…Thiếu chút nữa thôi, đã sánh vai bên Tống Lễ Khanh rồi.
Ngoài đau lòng ra, Bùi Tinh Húc còn cảm thấy hận.
“Ngươi thật sự có cách cứu y tỉnh lại sao?”
Quân Kỳ Ngọc đứng sau lưng hắn hỏi.
“Ừ.”
Bùi Tinh Húc trầm giọng đáp lại, sau đó đứng dậy, bất ngờ quay người đấm vào mặt Quân Kỳ Ngọc.
“Tên khốn, rốt cuộc ngươi hành hạ y thế nào hả? !”
Bùi Tinh Húc bất chấp thân phận thái tử Cảnh quốc của Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc nhất thời không kịp phòng bị, ăn một đấm, Bùi Tinh Húc là người học võ, một cú này đánh xuống, khiến Quân Kỳ Ngọc thiếu chút nữa đứng không vững, phun ra một ngụm máu.
Bùi Tinh Húc giống như mất trí, còn muốn lao tới.
Lần này Quân Kỳ Ngọc bắt được nắm đấm của hắn.
“Ngươi cứu y, gia để cho ngươi đánh một quyền. Còn động thủ nữa, gia nhất định đánh trả!”
“Quân Kỳ Ngọc, đồ khốn kiếp! Nào, tới đi! Ngươi kiêu ngạo nhiều năm, ta còn không biết tiếng xấu của ngươi sao? Ở Tây Vực, ngươi đã giết bao nhiêu người rồi? Xem Y Lệ vương tử như tiện nô nam sủng! Ngay cả người kết tóc với mình, cũng có thể ra tay tàn độc như vậy! Người còn là con người sao?!”
Bùi Tinh Húc không chút do dự lao về phía trước, đánh nhau với Quân Kỳ Ngọc.