Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Bùi Tinh Húc nhìn Hồ Nô Nhi dụ Quân Kỳ Ngọc đi, hắn đóng cửa sổ lại, không muốn nhìn thêm nữa.
“Một giây trước còn giả bộ thâm tình, một giây sau đã đi tìm vui cùng sủng nô, tiếc là Tống Lễ Khanh đang hôn mê bất tỉnh, nếu không nhìn thấy dáng vẻ bạc tình bạc nghĩa này của hắn, cũng nên tỉnh táo lại.”
Bùi Tinh Húc thở dài một cái, kiểm tra vết thương trên người Tống Lễ Khanh.
Thái y đã cầm máu cho Tống Lễ Khanh, cũng giúp y xử lý vết thương.
Nhưng càng nhìn càng sốc, càng nhìn càng tức giận.
Trên người Tống Lễ Khanh không tìm thấy một chỗ lành lặn, làn da vốn không tì vết của y, bị giày vò đến mức xanh tím khắp nơi, mặc dù Quân Kỳ Ngọc đã nương tay, không làm tổn thương đến gân cốt của y, nhưng nỗi đau da thịt không phải là đau sao?
Mỗi vết thương dữ tợn đều tượng trưng cho sự sỉ nhục mà Tống Lễ Khanh đã phải chịu đựng.
Bùi Tinh Húc nhìn lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh của Tống Lễ Khanh, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ và mấy vết ngón tay bầm tím.
“Quân Kỳ Ngọc… Sao hắn có thể xuống tay chứ? Hắn không xót y sao?!”
Từ khuôn mặt Bùi Tinh Húc rơi xuống một giọt lệ.
Nếu là hắn… hắn nhất định sẽ nâng Tống Lễ Khanh trong lòng bàn tay, cưng chiều y chăm sóc y, không để y phải chịu tổn thương, nào nỡ đụng vào một sợi tóc của y chứ?
“Lễ Khanh. . . Xin lỗi, ta. . . Là ta hại ngươi.”
Bùi Tinh Húc cảm thấy hối hận vô cùng, nếu ngày đó hắn không kích động, Quân Kỳ Ngọc đã không hành hạ Tống Lễ Khanh như vậy.
Thực tế hắn có cách gì chứ? Hắn không phải thái y, y thuật của hắn cũng không thể nào so với thái y trong cung được.
Bùi Tinh Húc lấy một bình sứ nhỏ ra, đổ lấy ba viên đan dược màu đen.
Đây là vật duy nhất mà Bùi Tinh Húc có thể gửi gắm vào.
Thuốc này không có tên, là đan dược do y sư Lâu Lan dùng cây huyết thung dung chế ra, tổng cộng có chín viên, mỗi năm Bùi Tinh Húc uống một viên, dựa vào nó để kéo dài tính mạng, hắn mới sống được đến bây giờ.
Bùi Tinh Húc vô định nhìn về hướng Tây Bắc.
“Phụ vương… Ngài đừng oán trách nhi thần.”
Hắn mở môi Tống Lễ Khanh ra, lấy một viên thuốc bỏ vào, viên thuốc chỉ to bằng hạt đậu đỏ, nên Tống Lễ Khanh không có nôn ra.
Bùi Tinh Húc nở một nụ cười nhẹ, đan dược cho vào trong miệng, chỉ cần Tống Lễ Khanh không nhổ ra, thuốc sẽ tan thành nước và từ từ chảy vào bụng.
Bùi Tinh Húc canh ở bên giường, không biết đã qua mấy canh giờ.
Quân Kỳ Ngọc dùng bữa tối ở Hành Lạc Trai, sau khi tắm xong, Hồ Nô Nhi mát xa cho hắn cả một giờ, hắn được Hồ Nô Nhi dỗ đến thoải mái, chút áy náy trong lòng đối với Tống Lễ Khanh cũng tan biến sạch.
Đến đêm, Quân Kỳ Ngọc nhớ đến Bùi Tinh Húc vẫn chưa rời đi, cuối cùng không yên tâm, mới thay quần áo quay trở về chủ viện.
“Tại sao ngươi còn chưa đi?”
Quân Kỳ Ngọc vừa bước vào phòng, đã thúc giục Bùi Tinh Húc.
“Không nhọc thái tử điện hạ phải đuổi, ta cũng đang muốn trở về dịch trạm đây.”
Bùi Tinh Húc đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi.
Quân Kỳ Ngọc liếc nhìn Tống Lễ Khanh, y vẫn còn hôn mê, nhưng khuôn mặt vốn trắng bệch của y, nhìn cũng đã khá hơn một chút, có sức sống hơn rồi.
“Không phải ngươi có thuốc chữa trị sao? Tại sao y vẫn chưa tỉnh?”
“Dù cho có thuốc, ngươi tưởng là linh đan diệu dược chắc? Uống cái là có thể khỏe ngay?”
Lời nói của Bùi Tinh Húc mang theo tức giận, bởi vì Quân Kỳ Ngọc vừa đến, không quan tâm đến Tống Lễ Khanh thế nào, ngay cả hỏi cũng giống như đang ngại Tống Lễ Khanh bệnh không khỏi, gây phiền phức cho hắn.
Bị chặn lời, mặt Quân Kỳ Ngọc sa sầm xuống.
“Ngày mai ta lại tới thăm y.”
Bùi Tinh Húc và Quân Kỳ Ngọc nói chuyện không vừa ý nhau, hắn ta phất tay áo bỏ đi, đi đến cửa lại dừng lại, giao Tống Lễ Khanh cho Quân Kỳ Ngọc, hắn ta không yên tâm.
Bùi Tinh Húc quay đầu lại nói: “Bây giờ y sống chết không rõ, nếu như ngươi còn có chút lương tâm thì chăm sóc y cho tốt.”
Quân Kỳ Ngọc bất mãn trả lời: “Y là thái tử phi của ta, một người ngoài như ngươi lấy tư cách gì dặn dò ta?”
Hắn có tư cách gì chứ?
Bùi Tinh Húc tâm trạng ảm đạm rời đi, hắn ta đúng là không có tư cách này.
Hơn nữa, càng nói nhiều, Quân Kỳ Ngọc càng bất mãn, Bùi Tinh Húc không tưởng tượng nổi một kẻ điên như Quân Kỳ Ngọc sẽ lại làm gì Tống Lễ Khanh nữa.
Quân Kỳ Ngọc ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy buồn chán.
“Tiểu Địch.” Quân Kỳ Ngọc dặn dò, “Ta phái thêm mấy người, các ngươi thay phiên nhau hầu hạ thái tử phi cho tốt, thái y dặn thế nào thì các ngươi cứ theo đó mà làm.”
“Dạ.” Tiểu Địch nghe theo nói, “Nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ chu đạo.”
“Ừ.”
Quân Kỳ Ngọc gật đầu đứng dậy.
“Điện hạ…” Tiểu Địch gọi hắn, thấp giọng hỏi: “Ngài đi luôn sao?”
Quân Kỳ Ngọc ghét bị người khác hỏi, nắm hành tung của mình.
“Sao nào? Ngay cả ngươi cũng có tư cách quản ta sao?”
Tiểu Địch cúi đầu nói: “Không có… Chỉ là nô tỳ thấy thái tử phi còn chưa tỉnh, nếu như ngài nói chuyện với ngài ấy, nhỡ đâu ngài ấy sẽ tỉnh lại, ngài ấy vẫn luôn mong ngài ở bên cạnh ngài ấy nhiều hơn… “
“Hừ.” Quân Kỳ Ngọc càng không vui, “Ta cũng đâu phải là Quan Thế Âm bồ tát trăm cầu trăm ứng, ta ở đây hai mắt nhìn y, y sẽ khỏe ngay sao?”
Ở chỗ Hồ Nô Nhi, được nịnh nọt sùng bái đã quen, sang chỗ Tống Lễ Khanh, hắn chỉ cảm thấy gò bó, buồn tẻ.
Quân Kỳ Ngọc không muốn ở lại nơi bí bách này thêm nữa, đi thẳng về Hành Lạc Trai.
…
Bùi Tinh Húc không có nuốt lời, sáng sớm hắn đã đến phủ Kỳ Lân, Tống Lễ Khanh bị mười mấy thái y vây quanh, Bùi Tinh Húc không xen vào được, chỉ có thể nấu thuốc giúp y, hắn ở bên cạnh nghe mấy thái y thảo luận, lâu lâu còn trưng cầu ý kiến của Tề Mạc.
Tề Mạc lấy làm lạ hỏi: “Lâu Lan vương tử có hứng thú với y thuật?”
“Không hẳn.” Bùi Tinh Húc ngượng ngập nói, “Học hỏi thêm chút thôi, còn hơn là bó tay bất lực, có lẽ sẽ giúp Lễ Khanh y…tăng thêm chút hy vọng.”
“Ngươi…” Tề Mạc biết chuyện hắn ái mộ Tống Lễ Khanh, “Nghe nha hoàn nói, ta chỉ đưa y một hộp bánh hoa quế thôi đã chọc thái tử điện không vui rồi. Ngươi còn thích y, đối với y không phải là chuyện tốt.”
“Ta biết. . . Chỉ cần y tỉnh lại, ta tuyệt đối sẽ không tới nữa, cách xa y.”
Điểm này Bùi Tinh Húc rất rõ ràng, nhưng hành động của hắn lại tố cáo hắn.
Nhưng đã sa vào lưới tình, ai mà không nửa thanh tỉnh nửa hồ đồ.
Liên tiếp ba ngày, Bùi Tinh Húc bồi bên y đến đêm mới chịu trở về dịch trạm.
Chờ đến khi xung quanh không có người, Bùi Tinh Húc mới đút đan dược cho Tống Lễ Khanh.
“Đã là viên cuối cùng, Lễ Khanh… Nếu như ngươi còn không tỉnh, ta thật sự… Không còn cách nào nữa…”
Ngón tay Bùi Tinh Húc run rẩy, hắn rất sợ, không phải vì hết đan dược, mà là hắn biết trên đời khó tìm được một cây huyết thung dung nào nữa, nếu như Tống Lễ Khanh còn không tỉnh, vậy hết cách rồi.
Từng giây từng phút trôi qua, Bùi Tinh Húc nhìn khuôn mặt yên lặng của Tống Lễ Khanh, càng ngày càng cảm thấy tuyệt vọng…
Hắn quỳ xuống, hướng thần linh Lâu Lan bọn họ cầu nguyện.
“Lễ Khanh… Ngươi nhất định phải bình an vô sự.”
“Khụ khụ —”
Hai tiếng ho yếu ớt, vào lúc này giống như tiếng đàn vang vọng, Bùi Tinh Húc đột nhiên mở mắt ra, ngồi sát mép giường.
Tống Lễ Khanh mở đôi mắt đờ đẫn, vừa hít thở vài hơi đã hốt hoảng ngồi bật dậy, ôm Bùi Tinh Húc khóc thảm thiết.
Bùi Tinh Húc giang hai tay, sững sờ.