Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Tống Lễ Khanh cảm thấy rất lạnh.
Là cảm giác ớn lạnh phát ra từ tận đáy lòng, giống như rơi vào động băng.
Y tưởng rằng y và Quân Kỳ Ngọc có hi vọng tốt trở lại, giờ lại bất lực nhìn tia lửa mong manh kia biến mất, chỉ còn lại bóng tối mù mịt.
Trong nháy mắt Tống Lễ Khanh cảm thấy Quân Kỳ Ngọc trước mặt trông thật xa lạ.
Thô bạo, hung ác, mặt đầy khinh bỉ y.
Y cố gắng tìm kiếm chút bóng dáng Quân Kỳ Ngọc mà y quen thuộc, nhưng hoàn toàn không còn nữa.
Thì ra, con người thật sự sẽ thay đổi.
“Ta. . . Không biết Bùi Tinh Húc.”
Tống Lễ Khanh nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng vô tình của Quân Kỳ Ngọc, vốn dĩ y có thể giải thích trong sạch giữa y và Bùi Tinh Húc, nhưng không cần thiết nữa rồi.
Có một số lời, chỉ đáng nói với những người sẵn sàng nghe.
“Ta không phải tiện nhân câu dẫn người khác, cha nhỏ ta cũng là người trong sạch, đường đường chính chính, ta không cho phép ngươi tùy tiện vu oan cho ông.”
Lần đầu tiên Tống Lễ Khanh thẳng thắn cãi lại Quân Kỳ Ngọc.
Ngón tay Quân Kỳ Ngọc càng dùng thêm sức, bóp đến da thịt Tống Lễ Khanh trở nên trắng bệch.
“Ngươi còn giả bộ thanh cao cái gì? Ngươi không biết Bùi Tinh Húc, hắn lại có thể đứng trước mặt sứ thần khắp thiên hạ xin ý chỉ cầu hôn ngươi ở Vạn Quốc yến, đến mức bàn tới cả chuyện cưới gả, ngươi lại nói với ta ngươi không biết hắn? Ha, hắn còn nói vừa gặp đã thích ngươi, dáng vẻ bệnh tật này của ngươi nhìn đẹp vậy ư?”
Cuối cùng Quân Kỳ Ngọc cũng buông y ra.
Tống Lễ Khanh lui đến chân tường, ôm hai đầu gối, phòng bị lại yếu ớt nhìn Quân Kỳ Ngọc.
Đúng vậy, mặt y ốm yếu xanh xao, thậm chí chẳng có lấy một tia huyết sắc, nào có thể so sánh với khuôn mặt rạng rỡ của Hồ Nô Nhi.
Tống Lễ Khanh cũng có thể tưởng tượng ra giờ mình xấu xí đến mức nào, gò má sưng đỏ, khóe miệng bị rách, dáng vẻ bơ phờ.
“Kỳ Ngọc…Nếu ngươi đã coi thường ta như vậy, vì sao lại vì Bùi Tinh Húc mà tức giận như vậy? Nếu hắn thật sự đưa ta đi, chẳng phải ngươi sẽ được như ý muốn sao?”
Tống Lễ Khanh lau vết máu chảy ra từ khóe miệng.
Y ghét căn bệnh này, trông y giống như không chịu nổi một đá.
“Ngươi có ý gì?”
Trong lòng Quân Kỳ Ngọc nhất thời trầm xuống, càng nghĩ càng tức giận, hận không thể một kiếm giết chết Bùi Tinh Húc ngay tại chỗ, ngược lại không nghĩ tới tại sao mình lại tức giận như vậy.
Tống Lễ Khanh hỏi như vậy, hiển nhiên là có hai lòng!
Quân Kỳ Ngọc không khỏi càng thêm tức giận.
Hắn ngồi xổm trước mặt Tống Lễ Khanh, mày kiếm nhăn lại, giống như một hung thần ác sát.
“Ngươi sớm đã có ý nghĩ muốn đi cùng hắn đúng không?”
Tống Lễ Khanh ngơ ngác lắc đầu, nói: “Ta là không hiểu ngươi… Nếu không yêu ta, ngươi cũng đừng để ý đến ta làm gì.”
Quân Kỳ Ngọc sững sờ một lúc.
Sao hắn có thể thừa nhận hắn yêu Tống Lễ Khanh chứ? Hắn chỉ là……Hắn chỉ là….
Quân Kỳ Ngọc tức giận giơ nắm đấm lên, Tống Lễ Khanh theo bản năng cúi đầu xuống, nhắm hai mắt lại.
Rầm ——
Nắm đấm của Quân Kỳ Ngọc lại rơi lên tường, hắn có sức mạnh trời sinh, bức tường bị hắn đấm một cú nứt ra, khớp xương hắn cũng chảy máu, nhưng Quân Kỳ Ngọc lại tỏ ra thờ ơ.
” Liên quan gì đến việc yêu ngươi hay không! Ngươi đừng có tự mình đa tình! Giờ trên danh nghĩa ngươi vẫn là người của ta, ta làm vậy bởi vì tôn nghiêm của một người đàn ông, bất kể người đàn ông nào cũng không nhịn được, huống chi ta còn là thái tử! Đồ của gia há lại có thể để người khác chạm vào?!”
Quân Kỳ Ngọc càng nói càng kích động, gần như gầm lên.
Bị coi như đồ vật, Tống Lễ Khanh có thể vui vẻ ở đâu?
Ánh mắt y lúc sáng lúc tối, tự giễu cười khổ một tiếng, không cãi lại.
Lúc này, Quân Kỳ Ngọc bất ngờ giữ gáy y kéo về phía trước, thô bạo hôn xuống.
“Ưm…”
Tống Lễ Khanh chống cự đẩy hắn ra, nhưng y nào đẩy được hắn, thân hình Quân Kỳ Ngọc cường tráng, lồng ngực vững chắc, Tống Lễ Khanh đấm hắn thế nào cũng không nhúc nhích.
“Nói cho ta biết, ngươi đã bị Bùi Tinh Húc chạm vào chưa!?”
Quân Kỳ Ngọc vừa cưỡng hôn y, vừa đè giọng chất vấn.
Tống Lễ Khanh vặn người né tránh, cắn chặt hàm răng, không để Quân Kỳ Ngọc được như ý.
“Nói chuyện!”
Quân Kỳ Ngọc lợi dụng kẽ hở lúc hôn, cấp bách tra hỏi Tống Lễ Khanh.
“Nói cho ta, ngươi vẫn còn trong sạch!”
“Ưm…..Ô!”
Tống Lễ Khanh khí giận đan xen, máu nóng sôi lên, cắn đầu lưỡi đang muốn làm loạn của Quân Kỳ Ngọc.
“A….”
Quân Kỳ Ngọc bị đau, cuối cùng cũng buông môi Tống Lễ Khanh ra, bất mãn nhìn Tống Lễ Khanh chằm chằm, nghiêng qua bên cạnh nhổ một ngụm máu.
“Ngươi phản kháng lại ta, là bởi vì Bùi Tinh Húc làm ngươi hài lòng hơn đúng không?” Quân Kỳ Ngọc âm u hỏi.
“Ta không có!”
Tống Lễ Khanh nổi giận gầm lên một tiếng, muốn bò dậy, y muốn trốn, trốn đi thật xa.
Quân Kỳ Ngọc nhanh nhạy mạnh mẽ, lập tức bắt được y, Tống Lễ Khanh lảo đảo, hai chân mềm nhũn, bị Quân Kỳ Ngọc ôm lấy ép ngửa mặt lên.
“Chỗ nào cũng chưa đụng vào?” Quân Kỳ Ngọc coi như hài lòng với câu trả lời này.
Tống Lễ Khanh nhìn thấy máu của mình dính lên mặt hắn, khóe miệng đỏ thẫm, trông bộ dạng hắn càng thêm điên cuồng.
“Ngươi có thể để ta đi được không?”
“Không.” Quân Kỳ Ngọc ngang ngược nói, “Ta muốn ngươi.”
Tống Lễ Khanh lạnh lùng liếc sang một bên, không nhìn Quân Kỳ Ngọc.
“Ngươi không muốn ta chạm vào?” Quân Kỳ Ngọc thâm trầm nói.
“Ta không có hứng thú!”
Trên người Tống Lễ Khanh có vết thương, trong lòng đang đau, còn có thể muốn làm chuyện kia sao?
“Ta mặc kệ ngươi có hứng thú hay không, lúc nào ta muốn, ngươi cũng phải thừa ân, trừ phi một ngày nào đó ngươi không còn là người của ta nữa.”
Quân Kỳ Ngọc phớt lờ Tống Lễ Khanh, ném y lên giường.
Tống Lễ Khanh nhịn đau rên rỉ một tiếng, chưa kịp làm gì thì đã bị Quân Kỳ Ngọc lấn tới, lột sạch quần áo trên người.
…..
Mới đầu Quân Kỳ Ngọc đi vào, Tống Lễ Khanh suýt nữa ngất đi vì đau.
Y như người sắp chết đuối ở giữa biển khơi sóng gió, miệng há to tìm không khí, mấp máy cánh môi khô khốc, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Nước mắt y hòa lẫn mồ hôi, xen lẫn máu, chảy dài xuống.
Y biết, Quân Kỳ Ngọc không phải đang cầu hoan, hắn chỉ là giống như một con sư tử nổi giận, đang tuyên bố lãnh thổ và quyền sở hữu của mình.
Cho nên, hắn tùy ý làm bậy, để lại dấu tích trên cơ thể Tống Lễ Khanh một cách không thương tiếc.
“Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta một ngày, ngươi liền chỉ thuộc về một mình ta! Hiểu không?”
Đây là lời nói của Quân Kỳ Ngọc lúc đang thịnh tình.
Tống Lễ Khanh đau đến mức con ngươi tán loạn, tai ù đi, cả người y mềm nhũn giống như một xác chết, mặc cho Quân Kỳ Ngọc chi phối.
Y chìm vào trong bóng tối, đêm dài và giá lạnh vô tận.
Tống Lễ Khanh nhận ra cơ thể mình ngày càng yếu đi, máu như thể bị rút cạn, sức sống dần bị cướp mất.
Tống Lễ Khanh nghĩ mình sẽ chết trong đêm nay, ở ngay nơi này.
Khi Quân Kỳ Ngọc tận hứng dừng lại, cả người đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển nằm xuống, trời đã rạng sáng. Hắn nhìn Tống Lễ Khanh đang nhếch nhác không chịu nổi, nằm bất động ở bên cạnh.
Trên mặt trên người Tống Lễ Khanh còn dấu hôn và dấu tay của hắn, giống như con dấu đóng trên người y khi còn nhỏ vậy, tất cả chỉ thuộc về một mình hắn.
Quân Kỳ Ngọc thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Cho nên không ai phát hiện ra, thân dưới của Tống Lễ Khanh vẫn còn đang chảy máu.
Đợi mặt trời lên cao, Quân Kỳ Ngọc bị ánh nắng bên ngoài đánh thức.
“Tống Lễ Khanh, tại sao hôm nay ngươi lại không đánh thức ta dậy vào triều…”
Quân Kỳ Ngọc trách móc được nửa chừng, quay đầu lại nhìn, mới thấy khuôn mặt trắng bệnh của Tống Lễ Khanh và tấm đệm thẫm máu dưới ánh sáng.