Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Quân Kỳ Ngọc được nịnh hót, không khỏi có hơi đắc ý.
Hồ Nô Nhi từng là vương tử Y Ly quốc, bây giờ lại là nô lệ của hắn, khiến hắn có cảm giác kiêu ngạo lâng lâng, lấy đó khoe khoang sức mạnh và địa vị của mình với Bùi Tinh Húc.
“Bùi huynh không biết, nô lệ của ta không chỉ dáng dấp xinh đẹp, múa điệu múa của Tây Vực các ngươi cũng là nhất tuyệt.” Quân Kỳ Ngọc khoe khoang nói, “Hồ Nô Nhi, ngươi lên biểu diễn cho bọn họ xem đi.”
Sắc mặt Hồ Nô Nhi thay đổi, không tình nguyện lắm.
“Gia…Hồ Nô Nhi là người của gia, sao có thể múa cho người khác xem chứ?”
Quân Kỳ Ngọc nào cho phép hắn chống cự, ra lệnh: “Ta bảo ngươi múa thì múa!”
Tống Lễ Khanh hơi kinh ngạc một chút, lần này tất cả các quốc gia đều đến chúc mừng, hành động này của Quân Kỳ Ngọc có phần hơi quá.
Y lén nhìn thần sắc của Huyền Đế, mặc dù trước mọi người Huyền Đế không biểu hiện gì, nhưng Quân Kỳ Ngọc nói năng, cử chỉ tùy tiện như vậy, tất nhiên sẽ chọc giận ông.
Cuối cùng, cả hai bọn họ đều không tránh khỏi bị khiển trách.
Tống Lễ Khanh kéo tay áo của Quân Kỳ Ngọc, nhỏ giọng nói: “Kỳ Ngọc, không thích hợp, ngươi là bộ mặt của cả Cảnh….”
Quân Kỳ Ngọc hất tay y ra, uống rượu cười nói.
“Ngươi không để Hồ Nô Nhi đi, lẽ nào ngươi đi?”
Tống Lễ Khanh ngượng ngập rút tay về, có hơi lúng túng.
Quân Kỳ Ngọc không kiêng dè chút nào, căn bản không để ý đến tình cảm của y.
Mặc dù Hồ Nô Nhi không tình nguyện, nhưng lên sân khấu vẫn biểu diễn hoàn hảo, tư thế nhảy mềm mại và quyến rũ, tự có phong tình của riêng mình, nhận được rất nhiều tràng pháo tay.
Bùi Tinh Húc ngồi đối diện cười tủm tỉm nhìn.
Tống Lễ Khanh hít thở sâu, sợ rằng trong lòng những người này khen ngợi thì ít mà cười nhạo thì nhiều, nhưng Quân Kỳ Ngọc lại không nghĩ vậy, ngây ngốc bị người ta thổi phồng.
“Hồ Nô Nhi, ngươi cho gia mặt mũi, trở về gia có thể thưởng cho ngươi một nguyện vọng…”
“Tạ gia ban thưởng.”
Hồ Nô Nhi nhẹ nhàng dựa lên người Quân Kỳ Ngọc.
Vũ nhạc kết thúc, Huyền Đế híp mắt, ánh mắt như vực sâu, mở lời không nhắc tới chuyện này nữa.
“Lâu Lan vương tử.”
Bùi Tinh Húc cung kính đứng lên, chắp tay lắng nghe.
Huyền Đế nói: “Ngươi và Quân Kỳ Ngọc xấp xỉ tuổi nhau, sở thích hẳn cũng hợp nhau, sau này có thể qua lại nhiều hơn.”
“Vâng, thần và thái tử điện hạ mới gặp mà như đã quen, vẫn luôn ngưỡng mộ văn thao võ lược của điện hạ. Thần tuy là vương tử, nhưng Lâu Lan so với Đại Cảnh, chỉ là một nơi nhỏ bé, có thể kết giao với thái tử điện hạ, là may mắn của thần.”
Bùi Tinh Húc khiêm nhường khéo léo, Huyền Đế rất tán thưởng, cho hắn ngồi về chỗ.
Quân Kỳ Ngọc khinh thường dáng vẻ nịnh nọt này của hắn.
“Bùi huynh, thiên hạ là do mình tự đoạt lấy, lôi kéo làm quen ai cũng vô dụng, nếu ta là ngươi, nhất định sẽ dốc sức chiến đấu, các nước Tây Vực bất quá chỉ là vật trong túi.”
Nụ cười của Bùi Tinh Húc không giảm.
Ngược lại sứ thần các nước, triều thần Đại Cảnh cùng nhau trở nên căng thẳng, ngay cả Huyền Đế cũng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, rõ ràng là không hài lòng.
Lâu Lan vương tử đã bày tỏ lòng thần phục, nhưng câu nói của Quân Kỳ Ngọc lại khiến mối quan hệ giữa các nước khác và Đại Cảnh trở nên căng thẳng, bầu không khí trong điện ngưng lại.
Tống Lễ Khanh không còn cách nào khác, lớn tiếng nói: “Ý của điện hạ là, binh quyền chỉ là nền tảng của một nước, thực tế thì trăm họ an cư lạc nghiệp mới là tâm nguyện của Đại Cảnh và chư vị.”
Tống Lễ Khanh vừa mới khỏi bệnh, giọng không lớn lắm, nhưng thanh âm trong trẻo nghe rất sảng khoái.
“Ai, Tây Vực tuy rộng lớn, nhưng tài nguyên lại ít, khắp nơi đều là sa mạc, làm sao có thể so sánh với sự trù phú của Đại Cảnh? Lâu Lan của chúng ta lại càng thêm cằn cỗi. Theo lời thái tử điện hạ, chúng ta nên tự lực thế nào đây?”
Bùi Tinh Húc nói chuyện với Quân Kỳ Ngọc, nhưng ánh mắt luôn đặt ở trên người Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh liếc nhìn Quân Kỳ Ngọc, sau đó mới nói: “Dĩ nhiên là lấy mạnh bù yếu… Điện hạ có âm thầm nói với ta, biên giới Lâu Lan giáp với Đại Cảnh và các nước khác, nếu mở rộng giao thương, có thể thu được lợi ích. Đổi ngọc thạch hương liệu lấy lương thực y dược cũng có thể giải quyết nhu cầu cơ bản của người dân, nhất định sẽ phồn thịnh, bất khả hạn lượng.”
Mắt của Bùi Tinh Húc sáng lên, ánh mắt nhìn Tống Lễ Khanh càng thêm nóng bỏng.
Vài lời đơn giản của Tống Lễ Khanh, đã biểu lộ rõ Cảnh quốc sẽ không chinh chiến nữa, lại vừa chỉ ra con đường sinh tồn của Lâu Lan.
“Đa tạ điện hạ chỉ điểm, không giấu chư vị, lần này Bùi Tinh Húc đến Đại Cảnh, cũng là để gánh trọng trách khai thông giao thương, nghe điện hạ nói như vậy, tảng đá trong lòng tại hạ cũng được gỡ xuống.”
Huyền Đế vốn mặt không cảm xúc, lúc này cũng cười ha ha.
“Ha ha. . . Ha ha! Giỏi lắm, Lễ Khanh, Tống ái khanh nuôi một đứa con ngoan, trẫm chọn ngươi phò tá thái tử, đúng là không nhìn lầm ngươi.”
Huyền Đế không chút keo kiệt khen ngợi, gọi cũng hết sức thân mật.
Bùi Tinh Húc thầm lẩm bẩm cái tên này.
“Tống…Tống Lễ Khanh, ta nhớ rồi.”
Tống Lễ Khanh lau mồ hôi trên trán, lần này y vượt quá chức phận, sợ rằng lại chọc Quân Kỳ Ngọc không vui.
Quả nhiên, Quân Kỳ Ngọc xanh mặt, vẻ cao hứng vừa rồi biến mất sạch.
“Không phải ngươi bị bệnh sao? Khoe mẽ ở phủ Kỳ Lân còn chưa đủ? Gia nói chuyện không cần ngươi xen vào, trở về phủ Kỳ Lân đi.”
Quân Kỳ Ngọc hạ lệnh đuổi, Tống Lễ Khanh không muốn lỳ ở đây chịu ghẻ lạnh nữa, liền đứng dậy.
“Điện hạ, đã đến giờ uống thuốc ta…”
“Cút đi.”
Quân Kỳ Ngọc phất ống tay áo, đuổi giống như đuổi một con ruồi.
Sau khi hành lễ xong, Tống Lễ Khanh rời đi.
Bùi Tinh Húc ngẩng cổ nhìn theo Tống Lễ Khanh, trong lòng vội vàng, kiếm cớ đi nhà xí rồi cũng rời khỏi bàn.
Ra khỏi điện Thái Hòa, Tống Lễ Khanh đi bộ đến một nơi vắng vẻ, y muốn hóng mát một chút.
“Tống Lễ Khanh!”
Có người gọi y, Tống Lễ Khanh nhận ra giọng nói này, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước, lại bị Bùi Tinh Húc vài bước đuổi kịp, ngăn ở trước mặt.
“Ngươi tên là Tống Lễ Khanh đúng không?” Bùi Tinh Húc tỏ ra rất vui vẻ.
Tống Lễ Khanh không nói gì, giả bộ không thấy hắn.
Bùi Tinh Húc cũng không giận, đuổi theo y nói: “Ngươi đã đi xem đại phu chưa?… Là bệnh huyết kiệt, đúng không?”
Bước chân của Tống Lễ Khanh khựng lại.
“Làm sao ngươi biết?”
“Ta dĩ nhiên biết, ngươi xem.”
Tống Lễ Khanh còn chưa rõ, Bùi Tinh Húc đã nhảy lên, bẻ gãy một nhánh cây mai trên tường cung, sau đó cào nhẹ vào cổ tay mình.
Chỗ da bị cào, máu từ từ chảy ra.
“Bởi vì ta cũng bị bệnh huyết kiệt.” Bùi Tinh Húc giơ tay, cười nói với y, “Được hai năm rồi.”
Tống Lễ Khanh kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.
“Nhưng… nhưng không phải bệnh huyết kiệt là bệnh nan y, không chữa được sao? Sao ngươi có thể sống đến bây giờ?” Tống Lễ Khanh cảm thấy lời này không được lọt tai lắm, sửa lời nói, “Ý của ta là. . . “
“Không sao.” Bùi Tinh Húc lạc quan nói, “Ta cũng chưa khỏi bệnh, chỉ là phụ vương ta vì ta, lên trời, xuống đất, tìm khắp mọi nơi, cuối cùng tìm được một loại cây có tên là huyết thung dung* trong sa mạc, ta mới có thể kéo dài mạng sống.”
(*) Huyết thung dung: có nhiều tên gọi khác như Nhục thung dung, Hắc tư lệnh, Nhục tùng dung,…còn được ví như nhân sâm sa mạc bởi nó là một thảo dược quý hiếm có nhiều lợi ích và chỉ mọc ở những vùng sa mạc đầy nắng và cát. Huyết thung dung thuộc loại cây ký sinh sống nhờ vào thân cây khác. Có tác dụng bổ thận, tráng dương, dưỡng huyết,…..
Huyết thung dung
Tống Lễ Khanh dường như dấy lên một tia hy vọng.
“Huyết thung dung… trên đời có linh dược như vậy sao?”
“Không có nữa.” Bùi Tinh Húc thất vọng nói, “Bọn ta ở trong sa mạc, còn chỉ tìm thấy một cây. Nếu không, ta đã không phải đọc sách y của Đại Cảnh các ngươi, tìm cách cứu mạng.”
Hóa ra hôm đó hắn thực sự đang đọc sách ở Thái Y Viện.
Nhớ đến chuyện ngày hôm đó, Tống Lễ Khanh lại tức giận.
“Ngươi bám lấy ta, nói chuyện này để làm gì? Lại muốn tìm Quân Kỳ Ngọc tố cáo, trừng phạt ta câu tam đáp tứ sao?
(*) Câu tam đáp tứ 勾三搭四: Chỉ mối quan hệ không đúng đắn, xằng bậy.
“Tố cáo? Trời đất chứng giám, ta chưa bao giờ tố cáo ngươi với Quân Kỳ Ngọc.”
Bùi Tinh Húc nắm bả vai y, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta tìm ngươi, là muốn nói…Sau này ngươi theo ta đi?”